Chỉ trong nháy mắt sau đó, một nữ tử tuyệt sắc khoác áo tơ lụa giống như phi tiên lại xuất hiện ngay phía sau Điền Tử Kiếm.
Nàng có dáng người thướt tha, dung nhan tuyệt thế, vạt áo hững hờ, kèm theo một mảnh sương mù màu xám lượn lờ xung quanh, tựa như tiên tử trong tiên cảnh.
Điền Tử Kiếm rùng mình, hóa ra nữ ma tu đã giết chết huynh trưởng vẫn còn chưa rời đi, thay vào đó, nàng ta một mực ở lại nơi này ôm cây đợi thỏ, muốn tiếp tục giết chết cả gã nữa sao?
Điền Tử Kiếm vừa sợ vừa giận, đột nhiên xoay người lại, rút trường kiếm bên hông ra, trên thân kiếm có một luồng hàn quang nhàn nhạt lưu chuyển.
Gã nhanh chóng ngưng tụ tâm thần, rót pháp lực vào bên trong, khiến thanh trường kiếm nọ lập tức tản ra một luồng kiếm quang mạnh mẽ.
"Lên!"
Gã hét lớn một tiếng, trường kiếm rời tay mang theo kiếm quang lạnh thấu xương, nhanh như điện xẹt, trực tiếp cắt ngang qua bầu trời đêm.
Tuy nó chỉ là một thanh hạ phẩm phi kiếm, nhưng được ngưng tụ tâm huyết và tu vi của Điền Tử Kiếm, lại dung hòa với kiếm ý của gã, khiến cho uy lực của một kích này, tuyệt không thể khinh thường.
Huyết Ma Chân Luân!
Tuyệt sắc kiều nương kia phản ứng rất nhanh, lập tức phóng ra một vòng phi luân xoay tròn, trực tiếp va chạm cùng với kiếm quang như hồng trước mắt.
Kiếm quang và ma luân đối chọi với nhau, phát ra âm thanh chói tai như tiếng kim loại va chạm.
Nhưng tình thế giằng co này chỉ kiên trì được chừng một hơi thở. Ngay sau đó, Huyết Ma Chân Luân lại tản ra một mảnh huyết quang tà ác, hung hăng cắn nuốt toàn bộ linh quang bên trên phi kiếm.
Kết quả là thanh hạ phẩm phi kiếm của Điền Tử Kiếm trực tiếp bị ma luân xay tới tan nát ngay giữa không trung. Còn Huyết Ma Chân Luân với uy lực không hề giảm, lại lao về phía Điền Tử Kiếm, tiếp tục quá trình giảo sát.
[ Có thể hiểu giảo sát là giết chết địch nhân một cách chậm rãi, từ từ, như dùng dây thừng thắt cổ người khác, hay dùng một con trăn không có nọc độc để quấn quanh và siết con mồi tới chết.]
"Thanh Long cứu ta!" Điền Tử Kiếm tuyệt vọng la lên.
Ngay sau đó, một con rết khổng lồ dài tới ba trượng xuất hiện, nó trực tiếp phun ra một mảnh độc vân nồng đậm, cản trở tầm mắt của mọi người.
Huyết Ma Chân Luân chém thẳng vào mảnh độc khí nọ, cũng không biết có chém trúng địch nhân hay không.
Tiếp đó, Bạch Cốt Khô Lâu lại biến thành hình thái nữ tử tuyệt sắc, thân thể chợt phát ra huyết quang, nhanh chóng chuyển thành hình thái huyết sắc lợi kiếm dung nhập vào bên trong độc khí.
Tuy đã kịp thời gọi con rết khổng lồ kia tới ứng cứu, nhưng thật hiển nhiên Điền Tử Kiếm vẫn phải chịu một mức thương tổn nhất định.
Chỉ thấy lúc này, cả người gã đầy máu, chật vật không chịu nổi, đúng là không thể hoàn toàn tránh được một chiêu Huyết Ma Chân Luân kia.
Một khi đã trúng chiêu, Huyết Luyện Thần Quang sẽ bắt đầu đục khoét thân thể, tinh huyết hồn phách của gã cũng điên cuồng mất đi.
Cùng lúc ấy, Bạch Cốt Ma Nhận tối đen như mực, đã nhanh chóng chém tới, một đao đâm trúng đầu con rết kia.
Đúng là con rết nọ vừa phun ra độc vân đầy trời, nhưng đang tiếc, độc vân không gây được một chút ảnh hưởng nào đối với Bạch Cốt Khô Lâu.
Với ngươi là thạch tín, với ta lại là thuốc hay.
(Có thể hiểu câu này như sau: cùng là một thứ, nhưng với người này là có hại, với người khác lại là có lợi.)
Ngũ hành chi độc không có chút tác dụng nào đối với Bạch Cốt Khô Lâu.
Trong khi Bạch Cốt Ma Nhận chỉ vừa vung chém một cái, con rết to lớn kia đã triệt để bị nó giết chết rồi.
Ngay sau đó, Huyết Luyện Thần Quang từ trên tay Bạch Cốt Ma Nhận bắn tới, Điền Tử Kiếm và con rết yêu lại nhanh chóng hóa thành hai viên Huyết Hồn Châu.
Sau khi xong việc, Bạch Cốt Khô Lâu lại dùng tay không cắm vào trong đầu con rết lấy yêu đan ra.
Kẻ này cũng không có túi trữ vật...
Lại nói, tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ ở nhị lưu gia tộc, không những có túi trữ vật, còn có thượng phẩm pháp khí, trên người bọn họ mang theo ít nhất là mười mấy khối linh thạch.
Có thể nói, mỗi một kẻ như vậy đều có gia sản cực kỳ dày.
Trong khi tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ của tam lưu gia tộc chỉ có một kiện hạ phẩm pháp khí, không được trang bị túi trữ vật.
Dù trong tay bọn họ có chút tích cóp, nhưng không có túi trữ vật, chắc chắn cũng sẽ không để trên người.
Tại Thần Mộc thành Lý gia bọn họ, chỉ có trên tay vị thủ lĩnh được gia tộc phái ra ngoài trấn giữ bí phủ, mới có một cái túi trữ vật nhưng lại là hàng dùng chung.
"Rút lui!" Bạch Cốt Khô Lâu trực tiếp hóa thành một luồng huyết quang rời đi, Lý Thủy Đạo đang ẩn mình trong cánh rừng rậm rạp gần đó, cũng cõng theo Hạ Nhược Tuyết lặng yên bỏ chạy.
Bọn họ đi một vòng dọc theo Kim Thứ sơn.
Chừng một canh giờ sau, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết mới quay về bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa.
Lúc này trời đã sáng.
Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành cùng với Lý Nhất Phong vốn cho rằng Lý Thủy Đạo còn đang say ngủ, căn bản không dám tới quấy rầy hắn. Vì thế, cả nhóm đã tự mình tưới nước cho Lãnh Nguyệt Hoa rồi.
Đúng lúc này, Lý Thủy Đạo cõng theo Hạ Nhược Tuyết với vẻ phong trần mệt mỏi, vừa vặn từ bên ngoài trở về.
Mọi người tò mò nhìn hai người bọn họ, nhưng không ai dám tới hỏi, rốt cuộc hai người bọn họ không ngủ cả đêm để đi đến nơi nào.
Đương nhiên là Lý Thủy Đạo sẽ không mở miệng giải thích với bọn họ, hắn trực tiếp cõng theo Hạ Nhược Tuyết đi tới gian phòng đá ở cao nhất, vừa đặt lưng xuống là ngủ thẳng tới chiều...
Buổi chiều, Hạ Nhược Tuyết ở trong gian phòng đá tiếp tục tu luyện ma công.
Lý Thủy Đạo ngồi ngoài sân phơi, vuốt ve hai viên yêu đan trong suốt long lanh trên tay.
Tối ngày hôm qua, Lý Thủy Đạo vừa lấy được hai viên yêu đan này, một viên của thằn lằn yêu, một viên của con rết yêu.
Hiện giờ, hai viên yêu đan này đều đã bị Huyết Luyện Thần Quang hút cạn linh lực, trở thành một quả cầu thủy tinh không có giá trị gì.
Phải biết rằng, trên người Lý Thủy Đạo vẫn còn một viên yêu đan của con rết khác, linh lực bên trong viên yêu đan kia vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, giống như một viên bảo châu màu lục sẫm.