Nhưng… chỉ vì cướp lấy sản nghiệp của Lý gia, mà những người này lại trực tiếp phái cường giả có tu vi cao như vậy ra mặt?
Sợ rằng bọn họ đã phái người có tu vi cao nhất trong gia tộc mình đến đây rồi.
Quả nhiên là sư tử vồ thỏ, vẫn phải ra một kích toàn lực.
Sắc mặt Lý Thủy Đạo trở nên ngưng trọng, hắn dựa vào khả năng quen thuộc với địa hình cùng với thiết bị quang học trong tay, để tiếp tục truy tung hai vị cao thủ hậu kỳ Dung Linh cảnh này.
Biết người biết ta bách chiến bách thắng.
Hiện giờ địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, không cần biết tu vi của địch nhân cao tới bao nhiêu, chỉ cần không bị ngăn chặn thì hắn đều có thể tiến thối tự nhiên.
Tốc độ của hai người Điền Vô Luận và Điền Vô Cương nhanh đến kinh người, chỉ một thoáng sau, bọn họ đã xuất hiện ngay trước mặt một đám tu sĩ Điền gia.
"Bái kiến tộc lão." Mấy tên tu sĩ Điền gia cùng nhau hành lễ quỳ lạy.
Chỉ thấy Điền Thượng Long lộ vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói: "Ta bị người theo dõi, Lý Thủy Phúc cũng bị đối phương đánh lén giết chết rồi, nhưng ta thực sự không tìm thấy tung tích của người kia."
Trong giọng nói của gã có mang theo một tia run rẩy, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ tự trách và bất đắc dĩ vô cùng.
Điền Vô Luận trầm tư một thoáng mới nói: "Có thể đánh lén giết người ở ngay trước mặt ngươi như vậy, người này tuyệt không phải kẻ đơn giản."
Điền Vô Cương cũng chen vào nói: "Có lẽ hắn cũng đạt tới tu vi Dung Linh cảnh hậu kỳ giống hai người chúng ta."
Trong giọng nói của gã để lộ ra nghi hoặc và đề phòng.
"Chẳng lẽ Hải Xà đạo nhân đã tới đây rồi?" Đột nhiên Điền Thượng Long đưa ra một giả thuyết.
"Hắn không thể tới đây nhanh như vậy được." Điền Vô Luận lắc lắc đầu, lại thoáng cau mày, hiển nhiên trong lòng cũng cảm thấy hoang mang đối với tình huống này.
Ngay tại thời điểm bọn họ cùng rơi vào trầm tư, đột nhiên Điền Vô Luận ngẩng đầu, lộ vẻ mặt khẩn trương nói: "Ngươi có cảm giác chúng ta đang bị ai đó nhìn chằm chằm vào không?" Trong lời nói của gã để lộ ra một chút bất an mơ hồ.
Điền Vô Cương nhíu mày, kỳ thật gã cũng có loại cảm giác này, chỉ không quá rõ ràng mà thôi.
Ba người lập tức quét ánh mắt nhìn khắp chung quanh, nhưng chỉ thấy một mảnh núi xanh mênh mông, căn bản không thể phát hiện ra bóng dáng của kẻ nhìn trộm nọ.
Điền Vô Luận và Điền Vô Cương đều cau mày, trong ánh mắt đã mơ hồ lộ ra một chút khiếp sợ, muốn rút lui.
Thấy một màn như vậy, Điền Thượng Long vội vàng nói: "Hai vị tộc lão không cần phải lo lắng. Ta thừa nhận đúng là mình đã bị người theo dõi, nhưng theo ta phỏng đoán, tu vi của kẻ theo dõi kia nhiều nhất cũng chỉ có Thông Linh cảnh hậu kỳ mà thôi, tuyệt đối không lợi hại như hai người mới nghĩ đâu. Có lẽ hắn đã dùng một loại phương pháp nào đó mà chúng ta không biết để nhìn trộm thôi..."
Điền Vô Luận trầm ngâm một lát, chợt mở miệng hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì để khẳng định tu vi của kẻ theo dõi kia chỉ có Thông Linh cảnh hậu kỳ?"
Điền Thượng Long cười cười, trả lời: "Nếu kẻ theo dõi kia thật sự có tu vi mạnh mẽ, chẳng phải đối phương cứ trực tiếp xuất hiện, giết chết toàn bộ chúng ta cho xong, cần gì phải đánh lén giết chết Lý Thủy Phúc nọ? Lén lén lút lút, lòng và lòng vòng như vậy đương nhiên là vì thực lực không áp đảo!"
Điền Vô Luận và Điền Vô Cương lại đưa mắt nhìn khu vực đã bị tàn phá đến tan nát xung quanh, trong lòng có chút lo lắng không yên.
"Chẳng lẽ người nọ không đánh với ngươi?" Điền Vô Luận kỳ quái hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt của hai vị đại lão này, Điền Thượng Long mới biết bọn họ đã hiểu lầm rồi, gã vội vàng giải thích: "Người nọ còn chưa từng chạm mặt với ta, những thứ này đều do tự tay ta phá hư đó. Bởi vì ta cứ có cảm giác người nọ đã dựa vào một loại phương pháp ẩn tàng đặc thù, để lén lút nấp bên cạnh ta, lúc này mới dùng loại phương pháp cực đoan ấy, buộc hắn phải hiện thân."
Điền Vô Luận và Điền Vô Cương nghe xong giải thích, vẻ mặt có chút ngưng trọng gật gật đầu. Sau đó, bọn họ đi tới bên cạnh thi thể của Lý Thủy Phúc, cẩn thận kiểm tra nguyên nhân cái chết.
Trong không khí còn tràn ngập mùi hôi thối, có lẽ đây là thủ đoạn trả thù duy nhất mà Lý Thủy Phúc có thể mang đến cho đám tu sĩ Điền gia đã giày vò gã trong suốt mấy ngày vừa rồi.
Nhưng Điền Vô Luận, Điền Vô Cương và Điền Thượng Long hoàn toàn không quan tâm tới nó.
"Là bị pháp khí trực tiếp xỏ xuyên qua ngực mà chết."
"Pháp khí rất nhỏ, chỉ tương đương với một thanh chủy thủ."
Điền Vô Luận trầm tư một lát, lại nói: "Nếu là tu sĩ Thông Linh cảnh, có lẽ hắn đang loanh quanh trong phạm vi hai, ba trăm mét quanh đây."
"Đúng vậy, phạm vi điều khiển pháp khí không thể vượt quá thần thức, trừ phi thứ mà hắn dùng chính là đồng tham." Điền Vô Cương cũng nói.
Nói đến đây, hai vị đại lão Điền gia lập tức ngẩng đầu lên, trực tiếp lấy nơi này làm trung tâm, nhanh chóng rà soát phạm vi năm trăm mét xung quanh, khong bỏ sót bất cứ một xó xỉnh nào, đừng nói là một con người, ngay cả một con chuột muốn ẩn mình cũng không thể.
"Hẳn là một loại đồng tham có thể ẩn thân, nếu thực sự là như vậy, e rằng đối phương có trực tiếp ẩn thân bên cạnh người, chúng ta cũng không thể phát hiện được." Ánh mắt Điền Vô Luận có chút nặng nề nói.
"Đúng là có loại khả năng này." Điền Vô Cương cũng gật đầu.
"Nhưng hiện giờ lệch Lý Thủy Phúc đã chết rồi, chúng ta nên làm như thế nào mới có thể tìm được bí phủ của Lý gia?" Điền Vô Luận nhíu mày hỏi.
"Ngoại trừ Lý Thủy Phúc, trong nhóm bọn họ còn ai chịu đầu hàng Điền gia chúng ta không?"
"Ngoại trừ Lý Thủy Phúc, những kẻ khác đều là một lũ đầu óc bảo thủ, không chịu thỏa hiệp." Điền Thượng Long nhướng mày nói.
"Vậy nên làm thế nào mới phải? Nếu chúng ta kéo dài giai đoạn này quá lâu, sẽ không đủ thời gian thiết lập cái bẫy mai phục Hải Xà đạo nhân."
"Đúng vậy, hắn chính là cao thủ Thiên Bảng của Ngũ Độc môn, tuyệt không thể khinh thường, chỉ khi thiết lập được trận pháp bên trong bí phủ của Lý gia, hai người chúng ta mới nắm chắc tuyệt đối có thể lưu hắn lại được." Điền Vô Cương cũng lộ vẻ mặt sầu lo.