Kim Thứ sơn.
Thời tiết sáng sủa.
Mây mù bay lơ lửng trên núi, còn dưới đất, hai mảnh sáng tối âm thầm đan vào nhau.
Một hàng bảy người Điền Thượng Long bước lên con đường nhỏ hẹp tại Kim Thứ sơn.
Dọc theo đoạn đường này, Điền Thượng Long cứ có cảm giác mình đang bị một ai đó nhìn trộm, nhưng hết lần này tới lần khác, gã lại không biết kẻ kia là ai.
Hẳn là ảo giác thôi...
Điền Thượng Long lắc lắc đầu, lại tiếp tục áp tải đoàn người đi lên núi.
Trên đường đi tới, đột nhiên Lý Thủy Phúc ôm bụng nói: "Các vị đại ca, có thể thả cho ta đi giải quyết một chút hay không? Ta đã nhịn đến khó chịu rồi."
Nhân viên áp tải đưa mắt nhìn nhau. Phải biết rằng, từ sau khi Lý Thủy Phúc thành thật khai báo, Điền gia đã thay đổi chế độ đối xử với gã, cho ăn uống tốt hơn, mà có ăn đương nhiên phải có thải, đây là "Thiên đạo" mà.
"Này, tiểu tử ngươi đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn." Một tu sĩ Điền gia cười lạnh nói.
"Các vị đại gia, ta đâu dám." Lý Thủy Phúc cười thảm nói.
"Cứ thả hắn đi đi, hai người các ngươi nhớ để ý hắn." Điền Thượng Long lập tức mở miệng phân phó.
Hai vị tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ của Điền gia nhận mệnh, nhanh chóng mang theo Lý Thủy Phúc đi tới bụi cây gần đó.
Điền Thượng Long nhíu mày, gã có cảm giác cơn gió xung quanh này hơi quái dị, nhưng lại khó mà nói rõ ra nó quái dị ở điểm nào.
Lý Thủy Phúc tỏ vẻ biết ơn vô cùng, vội vàng xách quần, chui vào lùm cây.
Hai nhân viên áp tải một mực theo sát bên cạnh: "Ngươi đừng có giở trò, chúng ta luôn nhìn chằm chằm vào ngươi đó."
"Hai vị đại gia, ta thực sự không dám mà. Hơn nữa, ta đã chịu khuất phục rồi, cung đã mở làm gì có mũi tên quay đầu, dù hiện giờ các ngươi thả ta đi, ta cũng không biết mình nên đi chỗ nào." Lý Thủy Phúc cười khổ nói.
Hai vị tu sĩ Điền gia nọ liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều cười cười, vẻ mặt có chút buông lỏng.
Rất nhanh, từ chỗ Lý Thủy Phúc đang ngồi cầu lập tức truyền đến mùi hôi thối.
Hai người bọn họ vội vàng lùi lại theo bản năng, đi đến vị trí không còn ngửi thấy mũi nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng hàn quang xuất hiện, chuẩn xác chọc thẳng vào lùm cây kia.
Lý Thủy Phúc vốn đang ngồi chồm hổm ngay tại vị trí đó, lập tức cảm thấy trước ngực lạnh toát, choáng váng đến mức không thể nào thở nổi.
Ngay sao đó, chợt nghe một tiếng “Bùm” vang lên, gã lập tức té ngã dưới mặt đất, còn trực tiếp đè bẹp thứ bản thân vừa mới thải ra.
Biến hóa dị thường này đã làm hai người khác chú ý tới, bọn họ vội vội vàng vàng xông thẳng vào lùm cây, lại nhìn thấy trước ngực Lý Thủy Phúc kia đã trúng tiễn, huyết dịch không ngừng chảy, trong miệng cũng phun đầy máu bầm.
Cùng lúc đó, trong cánh rừng xa xa, âm thanh "Xào xào xào" truyền đến, như thể một cái gì đó vừa chạy ngang qua.
"Tặc tử đừng chạy!" Điền Thượng Long vội vàng bay lên, chân đạp hư không, hóa thành một luồng độn quang nhanh chóng đuổi theo.
Tu sĩ Dung Linh cảnh đã có thể ngự không phi hành.
Nhưng khi độn quang rơi xuống đất, gã chỉ trông thấy một gốc cây nhỏ đang lay động.
Cây nhỏ này bị dây thừng kéo xuống mặt đất, vừa rồi người nọ cắt đứt dây thừng, mới khiến nó liên tục rung lắc.
Thật hiển nhiên âm thanh nọ đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, trong khi hung thủ chân chính đã nhân cơ hội này mà bỏ chạy rồi.
"Đáng giận!" Điền Thượng Long tức giận vô cùng, lại bay lên giữa không trung, rồi không ngừng bay tới bay lui trong rừng rậm, nhưng đáng tiếc, không hề phát hiện được bất cứ kẻ đáng nghi nào.
Ầm vang, ầm vang, ầm vang...
Điền Thượng Long bắt đầu oanh kích đại địa, đánh cho đám đất đá tung bay tán loạn.
Một con thằn lằn thật lớn cũng bị gã thả ra ngoài, thằn lằn chạy băng băng trong bụi cỏ giữa rừng, không bỏ sót một tấc cỏ cây này, hi vọng có thể ép cho kẻ địch đang ẩn nấp phải nhảy ra ngoài, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Cách đó không xa, bên trong một suối nước róc rách chảy xuôi, Lý Thủy Đạo đã thi triển Thủy Dũng Tiềm Hành Thuật, lặng yên rời đi rồi.
Lý Thủy Đạo lặng lẽ đứng trên ngọn cây, cầm chiếc kính viễn vọng tự chế trong tay, chăm chú nhìn vào đám tu sĩ Điền gia ở phía xa.
Nhóm tu sĩ này còn đang cãi nhau ồn ào, không có rời khỏi, có vẻ như bọn họ cho rằng hắn vẫn còn trốn ở vị trí cũ.
Suy cho cùng, muốn giấu giếm được một vị tu sĩ Dung Linh cảnh, rồi chạy trốn ngay dưới mí mắt của gã, cũng không hề đơn giản.
May mắn, ở gần nơi này có một nhánh sông, tuy chỉ một con suối hơi nông, nhưng vẫn đủ để lợi dụng Thủy Dũng Tiềm Hành Thuật chạy trốn.
Cũng bởi Lý Thủy Đạo trông thấy địa hình nơi này quá thuận lợi, mới quyết định mạo hiểm ra tay.
Trước đó, nhóm người này vừa vào Kim Thứ sơn đã bị Lý Thủy Đạo đang đi du sơn, phát hiện tung tích.
Thông qua thiết bị quang học tự chế, hắn có thể rõ ràng trông thấy Lý Thủy Phúc mặt mũi bầm dập đang dẫn một đám người chạy thẳng lên ngọn núi này.
Không rõ thực lực của nhóm người này, bởi vậy Lý Thủy Đạo đang có ý định nhân lúc bọn họ còn chưa tìm được bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa, hắn trực tiếp tìm đường chạy trốn trước, tránh để đối phương lấp kín miệng hang, đến bắt ba ba trong rọ.
Suy cho cùng, sản nghiệp của gia tộc quan trọng thật, nhưng tánh mạng của mình càng trân quý hơn.
Sau đó, thông qua quá trình quan sát bằng kính viễn vọng, Lý Thủy Đạo chợt phát hiện ra một dòng suối nhỏ, cảm thấy địa hình này có thể lợi dụng được, hắn mới quyết định ra tay giết Lý Thủy Phúc, sau đó dùng đường thuỷ chạy trốn khỏi hiện trường.
Hiện giờ, khi đến nơi an toàn, hắn lại tiếp tục quan sát đoàn người nọ, mới phát hiện trong nhóm kia đã thiếu đi hai người rồi.
Rất nhanh sau đó, hắn đã tìm được hai người vừa biến mất kia, vì thế mới một đường đuổi theo đằng sau, đứng trên vách núi cao cao, quan sát hành tung của hai người này.
Hai người này đều là tu sĩ có đồng tham con rết, tốc độ cực kỳ kinh người, mộc phong nhi hành, như gió tựa điện, tuy không thể phi hành, nhưng tốc độ cực nhanh, cũng tương tự như phi hành.
Hai tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ lại đến một nơi từng bị hắn nghi ngờ là vị trí của bí phủ.
Một lát sau, hai đạo độn quang từ bên trong bí phủ lao thẳng ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.
Tu vi này…
Trong lòng Lý Thủy Đạo thầm cả kinh, hắn suy đoán, cả hai người này đều có tu vi Dung Linh cảnh hậu kỳ.