Tới khi Hạ Nhược Tuyết tỉnh lại, nàng chợt phát hiện mình đang nằm trong lòng một nữ tử dịu dàng.
Nàng cảm thấy khóe miệng có dư lại một chút vị ngọt, hẳn là vừa được ăn giải dược, trừ điều này ra, trên người không có bất cứ vấn đề gì nữa.
Nhớ lại con cự xà kia, Hạ Nhược Tuyết liền biết chuyện bản thân tu luyện ma công đã bại lộ, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, lập tức vươn tay bóp cổ Lý Thủy Đình.
"Tẩu... Tẩu tử là ta." Lý Thủy Đình lắp bắp nói.
Trong ánh mắt lạnh lùng của Hạ Nhược Tuyết chợt hiện lên một tia do dự, tới cuối cùng nàng vẫn buông lỏng tay ra.
"Đại ca đã trở lại rồi, huynh ấy nói nơi này không an toàn, để ta đưa ngươi xuống dưới, bọn họ ở ngay bên ngoài." Lý Thủy Đình vội nói.
Tuy trong lòng Hạ Nhược Tuyết vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Thủy Đình.
"Tẩu tử, để ta đỡ ngươi." Lý Thủy Đình vội vàng dìu Hạ Nhược Tuyết đi tới ngồi lên ghế gỗ, cũng cẩn thận buộc dây thừng vào cho nàng. Ngay lúc Lý Thủy Đình chuẩn bị cõng Hạ Nhược Tuyết rời đi, đột nhiên một bóng người xuất hiện.
Người tới chính là Lý Thủy Đạo.
"Lý Thủy Đình, muội mau rút lui đi, nơi này cứ giao cho ta." Lý Thủy Đạo quyết đoán mở miệng phân phó.
Lý Thủy Đình gật đầu, lại nhanh chóng nhảy khỏi gian phòng đá này.
"Phu quân, ta..."
"Đừng nói nữa, ta đã biết."
"Chuyện đó… vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hạ Nhược Tuyết cau mày, hiện giờ mọi người đều đã biết chuyện nàng tu luyện ma công. Nhưng người tu luyện loại công pháp này luôn bị những người khác căm ghét, sẽ giống như chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
"Nàng chỉ cần nhớ kỹ, ta bảo nàng giết ai nàng liền giết kẻ đó, vậy là đủ rồi." Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.
Hạ Nhược Tuyết lập tức gật gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn nhiều, giống như đã tìm được người tâm phúc.
"Nàng chỉ cần nhớ kỹ, ta bảo nàng vận công như thế nào thì nàng vận công như thế ấy."
"Nàng chỉ cần nhớ kỹ, ta dạy nàng thi pháp như thế nào thì nàng cứ thi pháp như thế ấy."
...
Dường như những lời này đã thành câu cửa miệng của Lý Thủy Đạo rồi, bởi vậy khi Hạ Nhược Tuyết nghe được những lời, trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn.
Nàng không hỏi bất cứ điều gì, tùy ý để Lý Thủy Đạo cõng mình trên lưng, rời khỏi bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa
Lý Thủy Đạo rất quen thuộc địa hình nơi này, hắn dẫn theo Lý Thủy Đình, Lý Hạo Thanh, Lý Nhất Thành cùng với Lý Nhất Phong rời khỏi sơn cốc, rất nhanh đã tới một khe hở được ẩn giấu giữa vách núi đen sau sơn cốc.
Hắn phát hiện khe hở này ở trong núi vào lúc đi thám hiểm, nó ẩn sâu trong rừng cây rậm rạp, gần như không có một ngọn cỏ nào.
Bốn phía là tường đá cao ngất, loáng thoáng có thể nghe được âm thanh dòng nước chảy dưới vách núi, u tĩnh mà thần bí.
Lúc này, trời đã tối hẳn...
Tinh quang đầy trời, ánh bạc rơi rơi.
"Các ngươi trốn ở chỗ này, có chuyện gì cũng không được ra ngoài." Vẻ mặt Lý Thủy Đạo đầy nghiêm túc, hắn lập tức lên tiếng cảnh báo những người khác, tiếp sau đó lại quay sang nói với Lý Thiên Vũ: "Thế bá, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi."
"Được!" Lý Thiên Vũ gật đầu, nhanh chóng đi theo Lý Thủy Đạo rời khỏi.
Ba người vừa mới bước ra khe hở, Lý Thiên Vũ đã vung tay lên, một con cự mãng màu thủy lam trực tiếp bò xuống từ trên vách núi đen.
"Ngươi cõng theo một người chạy ra ngoài giết người như thế còn ra thể thống gì nữa, đến đây ngồi cùng nhau đi." Lý Thiên Vũ nghiêng người, lập tức ngồi xuống phần cổ của hải mãng.
Lý Thủy Đạo không chút do dự đã nhảy lên, sau đó cởi bỏ dây thừng trên lưng, thả Hạ Nhược Tuyết từ trên lưng mình xuống, để cho nàng ngồi trước người mình. Hắn còn chu đáo dùng tay đỡ lấy thắt lưng của nàng, đề phòng nàng tuột xuống.
Sau khi ba người ngồi vững vàng trên lưng hải mãng, Lý Thiên Vũ vỗ nhẹ lên đầu con linh sủng đồng tham của mình, ý bảo nó hãy tiến về phía trước.
Hải mãng vô thanh vô tức trượt trên mặt đất, nơi nó đi qua đều lưu lại một tầng mây mù màu trắng.
Lý Thủy Đạo khá là quen thuộc với địa hình của nơi này, bởi vậy hắn ngồi một bên, nhẹ giọng chỉ huy, còn Lý Thiên Vũ lại chăm chú điều khiển hải mãng băng núi vượt đèo giống như một luồng gió, rất nhanh đã tiến vào mảnh sương mù trên núi.
Dãy núi phía sau càng lúc càng xa...
Lý Thiên Vũ ngồi ở trên mình rắn, không ngừng nhìn quanh bốn phía để bảo đảm bọn họ có thể tiếp cận mục tiêu một cách lặng lẽ nhất, không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Tuy tu vi của lão đã sớm có thể ngự không phi hành, nhưng vẫn phải di chuyển bằng đồng tham, để tránh tu sĩ Điền gia đến đánh lén bọn họ, nếu không, một khi khống chế lão độn quang bay lên giữa không trung, chỉ sợ song phương sẽ phải giao chiến trên bầu trời.
Mọi chuyện cứ trùng hợp như vậy đó.
Lý Thiên Vũ khống chế hải mãng lại vừa vặn đi sượt qua đám người Điền Thượng Long, Điền Vô Luận và Điền Vô Cương trong rừng rậm. Và đương nhiên là hai bên không hề chạm mặt nhau.
Bên trong núi rừng, Điền Thượng Long cầm la bàn bát quái phong thủy bằng đồng thau trên tay, trực tiếp dẫn một luồng Nguyệt Hoa vào trong la bàn. La bàn chuyển động, nhanh chóng xác định vị được vị trí đại khái của nơi nguyệt âm hội tụ trên Kim Thứ sơn.
"Hai vị tộc lão, xin mời theo ta." Điền Thượng Long tràn ngập tự tin nói.
Đột nhiên, một luồng sương mù dày đặc từ sườn núi bay tới, nhẹ nhàng lan tràn ra bốn phương. Bên trong sương mù tràn ngập khí tức ẩm ướt, thậm chí còn mang theo vị mặn nhàn nhạt giống như đến từ hải dương.
Điền Vô Luận cùng với Điền Vô Cương không khỏi chăm chú nhìn vào làn sương mù đang lướt nhanh trên đỉnh núi trước mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì quái, nhưng lại không thể nói rõ ra.
"Sương mù này có chút kỳ quái, nó di động quá nhanh." Điền Vô Luận nhíu mày nói.
"Quả thật có chút kỳ quái, cần tới kiểm tra hay không?"
"Không cần! Chuyện lớn của gia tộc quan trọng hơn."
Nói xong, hai người bọn họ lại theo sát Điền Thượng Long, cũng nhau rời đi.
Vào thời khắc quan trọng này, binh quý ở thần tốc.
Lại nói, đám cá tạp tiểu binh do Điền gia mang tới đều được tạm thời an bài ở bên trong bí phủ Địa Để U Liên rồi, bởi vậy ba người bọn họ phải nhanh chóng cạy mở bí phủ của Lý gia.