Thủy Long Quyển ẩn chứa cả ngàn quân lực lượng, hai người Điền Vô Luận và Điền Vô Cương đều tự tế ra một kiện thượng phẩm phòng ngự pháp khí, lại rót pháp lực mênh mông vào trong đó, hình thành nên hai quang tráo với màu sắc khác nhau, cuối cùng cũng miễn cưỡng ngăn cản được luồng Thủy Long Quyển vừa lướt qua.
Bọn họ vốn cho rằng Thủy Long Quyển này không có quá nhiều uy lực, nhưng chờ tới lúc bản thân phải chân chính tiến lên ngăn cản nó mới biết, cần phải hao phí pháp lực quá nhiều.
Cũng may đạo pháp thuật này không thể kéo dài quá lâu được, uy lực của nó sẽ nhanh chóng tiêu tán từ từ thôi.
Nhân cơ hội ấy, Điền Vô Cương và Điền Vô Luận đều phóng lên cao, phi độn lên giữa hư không.
Trên bầu trời đêm tối đen đang bao phủ bên ngoài Kim Thứ sơn.
Ba đạo độn quang đang đứng đối diện với nhau, Lý Thiên Vũ nhướng mày, nhìn về phía hai người bọn họ.
Rõ ràng là Lý Thủy Đạo nói có ba, vậy thì một tên đi đâu rồi?
"Rốt cuộc các ngươi là ai?" Lý Thiên Vũ lạnh giọng hỏi.
Tuy đã xác định được thân phận của bọn họ rồi, nhưng nhiệm vụ của Lý Thiên Vũ vốn là kéo dài thời gian, đương nhiên, lão phải hỏi càng nhiều càng tốt.
Chỉ là hai vị tộc lão của Điền gia lại không có hứng thú muốn tán gẫu cùng Lý Thiên Vũ.
Người này vừa xuất hiện đã đánh ra một chiêu Thủy Long Quyển thay cho lời chào hỏi bọn họ, hành động này đã đủ để nói lên rằng, đối phương là địch không phải bạn rồi. Nếu đã biết rõ như vậy mà vẫn còn há miệng tán gẫu với đối phương, chẳng hóa ra bọn họ không duyên không cớ tự dưng đi kéo rớt uy phong của bên mình xuống sao?
Trong mắt Điền Vô Cương hiện lên một mảnh ánh sáng lạnh, thanh thượng phẩm phi kiếm trên tay gã giống như một luồng tia chớp cắt ngang qua chân trời, mang theo kiếm khí sắc bén đến kinh người chém về phía Lý Thiên Vũ.
Kiếm quang như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, phát ra một tiếng rít gào bén nhọn.
Điền Vô Luận cũng đồng thời ra tay. Trên tay gã cũng cầm một thanh thượng phẩm phi kiếm.
Kiếm quang như hồng, sắc bén vô cùng, trực tiếp hô ứng lẫn nhau cùng thế công của Điền Vô Cương, một trên một dưới giảo sát mà đến.
Lý Thiên Vũ đối mặt với công kích do hai người bọn họ liên thủ, lại không dự tính tế ra pháp khí phòng ngự, chỉ thấy song chưởng của lão nhẹ nhàng huơ huơ trước người.
Ngay sau đó, dưới sự điều khiển của lão, thủy linh khí mênh mông đã hóa thành một cái màn nước trong suốt.
Hai thanh phi kiếm nọ vừa đâm vào màn nước, tốc độ chợt giảm, dường như chúng chỉ kém một chút nữa là có thể đâm thủng Lý Thiên Vũ, nhưng hết lần này tới lần khác, lại đâm không thủng.
Mãi cho đến khi linh quang trên phi kiếm tiêu hao hơn phân nửa, Lý Thiên Vũ mới cười lạnh một tiếng, hai tay vừa lật, màn nước thật lớn kia đã hóa thành một cái vòi rồng khủng bố, hoàn toàn đánh tan hai thanh phi kiếm.
Cùng lúc ấy, trong mắt Lý Thiên Vũ hiện lên một mảnh sát ý, tuy tu vi của hai kẻ này ngang bằng lão, nhưng thủ đoạn còn lâu mới bằng được.
Cứ cẩn thận quan sát lại dò xét một phen, nếu hai người này chỉ biết tế ra pháp khí đấu pháp cùng lão, lão sẽ mở ra Dung Linh Pháp Thân trực tiếp giết chết cả đôi!
...
Sau khi Thủy Long Quyển khủng bố từ trên trời giáng xuống, Điền Thượng Long cũng tự hiểu, với tu vi của mình, thực sự khó có thể ngăn cản được địch nhân, vì thế, gã nhanh chóng trốn vào bên trong hang động đá vôi gần đó, trên mặt lóe lên một tia giảo hoạt, trong lòng thầm dự tính cứ giải quyết mấy tên vãn bối của Lý gia trước, lại đi trợ quyền cho hai vị tộc lão sau.
Nhưng ngay khi gã với khí thế hung hăng xâm nhập vào bên trong bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa, lại kinh ngạc phát hiện bên trong bí phủ không có lấy một bóng người.
Chỉ có một mảnh Lãnh Nguyệt Hoa lung linh dưới trăng sáng, những đóa hoa trắng nõn không ngừng lắc lư gió nhẹ, tản ra tầng tầng gợn sóng.
Điền Thượng Long vội vàng xông vào những gian phòng đá bên trên, nhưng mỗi gian phòng đá đều trống rỗng...
Chẳng lẽ đám tu sĩ Lý gia kia biết đám người bọn họ muốn tới, vì thế đã rời đi từ trước rồi?
Khoan đã!
Đây không phải điều quan trọng nhất... Điều quan trọng nhất là một chiêu Thủy Long Quyển vừa rồi có uy lực lớn như thế, khẳng định là Hải Xà đạo nhân Lý Thiên Vũ đến đây.
Nếu Lý Thiên Vũ đến đây, hơn nữa bên trong bí phủ còn không có lấy một bóng người, chuyện này nghĩa là gì?
Nghĩa là địch nhân không chỉ nắm rõ hướng đi của bọn họ, còn đủ khả năng giáng cho bọn họ một kích trí mạng.
Ngay khi nghĩ đến đây, trong lòng bàn tay Điền Thượng Long đều đổ mồ hôi.
Ngay sau đó, Điền Thượng Long mang theo vẻ mặt khẩn trương, nhanh chóng rời khỏi đường hầm bên trong hang động đá vôi, ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy ba con cự thú đang điên cuồng chiến đấu trên bầu trời đêm.
Trong đó, con cự thú có hình thể lớn nhất chính là một con hải xà màu thủy lam. Thân hình nó không ngừng lượn vòng, điên cuồng phun ra nuốt vào một mảnh sương mù nồng đậm, thủy linh khí tràn ngập xung quanh.
Nó đang chính diện đối kháng với một con kim hạt thật lớn trên mình lóng lánh kim quang, cùng với một con thanh xà có hình thể khổng lồ.
Ba con cự thú đều tự khống chế độc vân đan xen vào nhau trên bầu trời, trong lúc nhất thời khó có thể phân ra thắng bại.
Đây là Dung Linh Pháp Thân!
Tại thời điểm tu vi của tu sĩ và đồng tham đều đạt tới nhị giai thượng phẩm, liền có thể tạm thời hòa hợp thành một thể, phóng ra lực lượng vượt quá tưởng tượng.
Đó cũng là thứ pháp thuật mạnh mẽ nhất của tu sĩ Dung Linh cảnh hậu kỳ.
Điền Thượng Long trông thấy cảnh này, trong lòng âm thầm líu lưỡi, gã biết rõ bản thân tuyệt không thể chen chân vào trận chiến đấu này.
Nếu đã biết có ở lại trong này cũng bó tay không biện pháp, chẳng bằng mau chóng quay về bí phủ Địa Để U Liên.
Lại nói, ngay sau khi đoán ra tình huống nguy cấp kia, trong lòng gã vẫn một mực lo lắng không yên.
Nói chính xác hơn là người có thể âm thầm biết được hướng đi của bọn họ chính là nguyên nhân làm gã muốn đứng ngồi không yên.
Lỡ như bọn họ bị đối phương đào mất hang ổ thì sao?
Đúng là hậu quả thực sự không chịu nổi.
Bởi vậy, gã nên mau chóng quay về bí phủ Địa Để U Liên tập hợp cùng Điền Thượng Tranh, tránh để nhóm người mình bị địch nhân tách ra, tiêu diệt từng bộ phận.