Suy nghĩ đến đây, Điền Thượng Long vội vàng gọi đồng tham của mình ra, sau đó ngồi lên lưng con thằn lằn ấy.
Bên ngoài thân thể con đồng tham thằn lằn ấy lóe lên một mảnh linh quang lóng lánh, nó nhanh chóng dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, ngay cả Điền Thượng Long đang ngồi trên lưng thằn lằn cũng ẩn thân theo nó.
...
Dưới đáy hang động đá vôi bên trong bí phủ Địa Để U Liên.
Một mảnh huyết quang mênh mông vừa thu liễm lại.
Hạ Nhược Tuyết đã đột phá bình cảnh, cũng thành công thăng cấp tới Dung Linh cảnh rồi.
Lý Thiên Vũ từng nói, tốc độ đột phá của tu sĩ được quyết định bởi đặc điểm công pháp, đặc điểm tính cách cùng với trình độ lý giải của tu sĩ đối với đại đạo.
Lý Thủy Đạo đã sớm đoán ra quá trình đột phá của Hạ Nhược Tuyết sẽ rất nhanh có kết quả thôi, chỉ không ngờ kết quả kia lại đến nhanh như vậy...
Bởi vì Lý Thiên Vũ vừa rời đi không lâu, Hạ Nhược Tuyết đã thành công đột phá tới Dung Linh cảnh rồi.
Chuyện này...
Dường như nàng hoàn toàn không cần ... nhờ Lý Thiên Vũ kéo dài tới ba ngày.
Hạ Nhược Tuyết vốn đang khoanh chân tọa định, chợt hít sâu một hơi, pháp lực trên người mênh mông như nước thủy triều, mái tóc trên đầu nàng bay múa đầy trời, y phục toàn thân không ngừng rung động.
Vậy mà luồng pháp lực mạnh mẽ kia lại có thể trực tiếp nâng cả cơ thể nàng lên, khiến cho nàng lơ lửng ngay giữa không trung.
Đây thuần túy là bay lên dựa vào pháp thuật, bởi vì trên thực tế, nàng còn chưa học bất cứ pháp thuật phi hành gì, càng không có sử dụng phi hành pháp khí.
Lúc này, dù hai chân Hạ Nhược Tuyết vẫn còn tàn tật, nhưng lại có thể bay tới bay lui, di chuyển không ngừng.
Lại có được năng lực tự do hành động, Hạ Nhược Tuyết lập tức lộ vẻ hưng phấn dị thường, nàng nhẹ nhàng mà bồng bềnh đi tới trước mặt Lý Thủy Đạo, trong ánh mắt tràn ngập một mảnh vui sướng vô tận, giống như cả thế giới đều đang reo hò vì nàng vậy.
"Phu quân, ta đột phá tới Dung Linh cảnh rồi, ta đã là nhị giai tu sĩ." Trong giọng điệu của Hạ Nhược Tuyết vẫn mang theo một chút kinh ngạc, tựa như không dám tin vào sự thật này.
"Đúng vậy, hiện giờ nàng đã là một nữ tu mạnh mẽ. Mau nói cho ta nghe một chút về cảm nhận của nàng ở thời điểm đột phá đi."
Hạ Nhược Tuyết đang lơ lửng giữa không trung chợt nhắm mắt lại, sau khi hồi tưởng một thoáng, mới mở miệng nói: "Ta chỉ có cảm giác rất đột ngột mà thôi, giống như cả thế giới đều thay đổi, trở nên càng thêm rõ ràng, càng thêm chân thật, trong cơ thể cũng không ngừng sinh ra pháp lực, tựa như nước suối dũng mãnh phun trào, cuối cùng chúng hội tụ thành một dòng nước lũ, hoàn toàn bao vây lấy kinh mạch toàn thân..."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu: "Sau khi đột phá đến nhị giai, thần thức của nàng đã được tăng cường, đồng thời pháp lực cũng đề thăng mạnh mẽ. Đây chính là nguyên nhân khiến nàng có thể tự mình trôi nổi giữa hư không. Ừm… đó là cảm nhận sau khi đột phá, vậy nói một chút về tình huống đã xảy ra trong khoảnh khắc nàng vận chuyển công pháp đột phá bình cảnh đi."
Hạ Nhược Tuyết cau mày suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Phu quân, ta không có cảm nhận gì."
Nhận được câu trả lời như vậy, Lý Thủy Đạo thoáng nhíu mày suy tư một lát lại tiếp tục hỏi: "Vậy trong quá trình đột phá vừa rồi, nàng có cảm thấy chỗ nào khó khăn hay không?"
Hạ Nhược Tuyết lắc lắc đầu.
"Ha hả... vận khí của nàng thật không tồi." Lý Thủy Đạo suy tư một lát, chợt mỉm cười tán thưởng nói.
Tình huống này có thể quy về cái gọi là đại đạo chí giản. Có đôi khi bản thân không hiểu biết quá nhiều về kiến thức tu tiên cơ sở lại là chuyện tốt.
Hạ Nhược Tuyết hoàn toàn không biết những hung hiểm bên trong, lại trực tiếp đột phá, cũng giống như bịt mắt đi cầu độc mộc, bước đi hai, ba nhịp là trực tiếp xông qua rồi.
Chỉ có thể nói nàng đã lọt vào mắt xanh của thiên đạo, người khác dù hâm mộ cũng không làm được.
"Hiện giờ tu vi của nàng đã đạt tới nhị giai, có thể đồng tham của nàng đã thức tỉnh thần thông mới rồi. Nó là gì vậy?" Lý Thủy Đạo lập tức nhắc nhở.
Hạ Nhược Tuyết nghe xong, lại lộ vẻ suy tư, nhưng đột nhiên, nàng biến sắc nói: "Phu quân, có người đến đây."
Điền Thượng Long cưỡi thằn lằn, nhẹ nhàng bò lên vách núi đen.
Gã cùng với đồng tham đều đang ở trong trạng thái ẩn thân.
Dưới trạng thái hoàn toàn ẩn thân này, Điền Thượng Long không tin người bí ẩn kia còn có thể tiếp tục theo dõi mình, mà chỉ cần đối phương không thể theo dõi, là gã sẽ có biện pháp đánh cho hắn một cái trở tay không kịp.
Con thằn lằn bò đi không một tiếng động, động tác mau lẹ linh hoạt. Dù đang di chuyển trên vách núi đen bóng loáng trong như gương, nó cũng có thể bò như đi trên đất bằng.
Rất nhanh, con thằn lằn nọ đã chui vào cửa hang động đá vôi.
Bên trong hang động đá vôi này có ba mươi sáu cái Địa Long Thiệt tản ra quang hoa lấp lánh, khiến cho không gian bên trong được nhuộm đẫm một mảnh sắc màu rực rỡ.
Hẳn là hang động đá vôi này được sử dụng làm nơi gieo trồng "Địa Để U Liên", nhưng ở thời điểm hiện tại, toàn bộ "Địa Để U Liên" có thể tản ra tinh quang đều bị dập nát, hóa thành một vũng nước tương đen xì.
Thật hiển nhiên … không cần biết là gieo trồng ở đâu, linh thực cũng không thể chịu nổi sự giày vò đến từ đạo pháp.
Cánh tay Điền Thượng Long có chút run rẩy, tổn thất này quá lớn. Nó đồng nghĩa với việc trong vòng mười lăm năm tới Điền gia hoàn toàn không thể nhận được tiền lời đến từ Địa Để U Liên.
Quả nhiên… Tình huống đúng như những gì gã từng dự đoán, thậm chí còn có phần tệ hơn.
"Lão Tranh!" Điền Thượng Long lớn tiếng la lên.
Bên trong hang động trống rỗng chỉ có tiếng vang vọng lại.
Đột nhiên, một mảnh sương mù màu xám bốc lên.
Điền Thượng Long lắc lắc đầu, có cảm giác phiêu phiêu dục tiên (cả người nhẹ bẫng). Tới khi gã một lần nữa mở to mắt nhìn lại, đã trông thấy một nữ tử tuyệt sắc băng cơ ngọc cốt, đắm mình trong những cánh hoa tung bay, từ từ đi tới.
Nàng xinh đẹp tuyệt luân, tựa như tiên tử hạ phàm.
Những đóa hoa đào diễm lệ nọ thay nàng mở ra một con đường, mà con đường kia lại hướng thẳng về phía Điền Thượng Long, khiến tim gã đập nhanh liên hồi.
Trong mắt Điền Thượng Long hiện ra một tia si mê, như thể bản thân đã sa vào cơn mê của ảo giác xinh đẹp ấy.