Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 289 - Chương 289: Đoạn Đầu Sơn Đổng Gia!!!

Chương 289: Đoạn Đầu Sơn Đổng Gia!!! Chương 289: Đoạn Đầu Sơn Đổng Gia!!!

Trên vách tường bốn phía đại điện treo đầy biểu ngữ "Cố nhân tây từ", "Lịch lịch như mục" linh tinh.

(“Cố nhân tây từ” : bạn cũ đã đi xa.

“Lịch lịch như mục” : những chuyện trong quá khứ vẫn rành rành trước mắt.)

Toàn bộ không gian trong Điền phủ đều tràn ngập một loại không khí nặng nề, giống như thời gian đã ngừng lại.

Ai nấy đều có vẻ vô cùng nghiêm túc và trang trọng, trên mặt đầy rẫy bi thương.

Tộc trưởng Lý Hải Mặc của Lý gia quỳ gối trước tế đàn, cất giọng nghẹn ngào mà khàn đặc: "Vô Tắc huynh đệ, sự ra đi của ngươi làm chúng ta vô cùng đau buồn. Thù này ta nhất định sẽ báo cho ngươi. Ta nhất định sẽ vì oan hồn của Điền gia mà tuyên dương chính nghĩa! Lý Hải Mặc ta xin thề, dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng sẽ chém chết nữ ma đầu kia, báo thù rửa hận cho ngươi!"

Tộc trưởng Chu Vĩnh Cẩm của Chu gia cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc đầy trang trọng dâng hương cho vong hồn của Điền gia, trong mắt lão lóe lên một mảnh lửa giận: "Vô Tắc huynh đệ, ngươi là huynh đệ của chúng ta, cũng là niềm kiêu ngạo của Thần Mộc thành. Chu gia ta tuyệt đối không để nữ ma đầu kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Chu gia chúng ta và Lý gia cùng chung mối thù, nhất định tìm ra ả để đòi lại công lý!"

Sau đó, tu sĩ Chấp Pháp đường của Ngũ Độc môn đi lên trước đài, bọn họ mặc hắc bào, vẻ mặt ngưng trọng. Một vị tu sĩ cao giọng tuyên bố: "Hung đồ cũng dám tiêu diệt gia tộc phụ thuộc của bản tông, đây chính là sự khiêu khích đối với Ngũ Độc môn! Chúng ta nhất định phải toàn lực đuổi bắt hung đồ, báo thù cho Điền gia! Mặt khác, các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần đi theo tông môn, trung thành và tận tâm đối với tông môn, tông môn nhất định sẽ bảo vệ các ngươi được an toàn!"

Ngay sau đó, một tu sĩ của Ngũ Độc môn lại lên đài, người này tai to mặt lớn, nhìn như thương nhân.

Gã đứng ở trên đài, đầu tiên là ôm quyền nói: "Ta là Trầm Hỉ Lai, tu sĩ thuộc Thứ Vụ đường của Ngũ Độc môn, khụ... để sớm ngày báo được thù cho Điền gia, chúng ta cần quyên góp một chút. Dựa theo quy định của tông môn, bắt đầu từ bây giờ, sẽ bán đấu giá sản nghiệp của Điền gia."

Trầm Hỉ Lai cất giọng rõ ràng, âm thanh vang dội truyền khắp đại điện: "Hiện tại, ta tuyên bố vật phẩm đấu giá thứ nhất là 'Điền phủ'! 'Điền phủ' chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, tổng diện tích đạt tới năm nghìn mẫu, kiến trúc bên trong so le không đều nhưng rất thú vị, phong cảnh như vẽ."

Gã vừa dứt lời, Lý Hải Mặc và Chu Vĩnh Cẩm đều đứng thẳng lên, trên mặt không còn bi thương nữa, chỉ có nghiêm túc lắng nghe.

Trầm Hỉ Lai tiếp tục giới thiệu: "Trong Điền phủ có một tòa phủ đệ rộng lớn, do nhiều kiến trúc tạo thành, bắt đầu từ chủ điện, phòng khách, từ đường, Tàng Thư lâu đến hoa viên đều cực kỳ tinh xảo. Chủ điện khí thế khoáng đạt, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy. Phòng khách rộng mở sáng ngời, được bài trí tinh mỹ. Bên trong Tàng Thư lâu có lưu trữ cả vạn cuốn sách, rực rỡ muôn màu. Trong hoa viên, cỏ cây tươi tốt, có một cây cầu nhỏ với dòng nước lượn quanh, cảnh sắc mỹ lệ hợp lòng người."

Trầm Hỉ Lai lại giới thiệu thêm: "Trrong Điền phủ có ba mươi gian phòng ốc, có thể dung nạp tới vài trăm người ở lại. Ngoại trừ chủ điện và phòng khách, còn có nơi ở dành cho các thành viên trong gia tộc, nơi ở của người hầu cùng với các loại kiến trúc phụ trợ, như phòng bếp, kho hàng vân vân. Toàn bộ bố cục của Điền phủ đều được sắp xếp hợp lý, chức năng đủ đầy, là một tòa gia viên thích hợp để cư ngụ, lại to lớn, là nền móng vững chắc cho một gia tộc phát triển sục sôi, đời đời hưng thịnh."

Trong quá trình lời nói của Trầm Hỉ Lai vang lên, không khí trong đại điện lập tức từ bi thương, chuyển thành vừa khẩn trương vừa ngưng trọng...

Trầm Hỉ Lai im lặng một thoáng, sau đó lại kích động dạt dào nói: “Giá khởi điểm của trạch viện Điền phủ là ba nghìn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một ngàn."

Gã vừa dứt lời, cả đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.

Da mặt Trầm Hỉ Lai có chút run rẩy, vẻ mặt vặn vẹo, nổi giận nói: "Đây chính là một nơi có linh khí trong Thần Mộc thành, lại là một tòa nhà lớn như vậy, chẳng lẽ các ngươi đều không muốn?"

Đến lúc này, Lý Hải Mặc mới chậm rãi nhấc tay lên, nói: "Ba nghìn linh thạch."

Đại sảnh tế điện thuộc Điền phủ, Thần Mộc thành.

Lý Hải Mặc và Chu Vĩnh Cẩm đã sớm thương lượng xong xuôi kế hoạch này rồi, Lý gia lấy Điền phủ, Chu gia sẽ chiếm cửa hàng của Điền gia.

Bởi vậy trong quá trình bán đấu giá, song phương sẽ đưa ra giá quy định, tuyệt không tăng giá.

Trong đại sảnh, Trầm Hỉ Lai cười lạnh nói: "Một tòa nhà lớn như vậy, chẳng lẽ Lý gia chủ lại muốn mua được nó với giá quy định?"

Nghe vậy, Lý Hải Mặc có chút khó xử cười nói: "Chuyện này... mối quan hệ giữa Vô Tắc huynh đệ và ta vốn không bình thường, bởi vậy ta cũng hi vọng mình có thể kế thừa y bát của Điền gia, kéo dài truyền thừa cho nhà bọn họ. Ta nghĩ Vô Tắc huynh đệ ở dưới suối vàng có biết, khẳng định cũng không hi vọng ta phải dùng quá nhiều linh thạch cho chuyện này."

Trầm Hỉ Lai: "..."

Chu Vĩnh Cẩm: "..."

"Ha ha ha ha..." Đột nhiên một tràng cười to từ bên ngoài đại sảnh truyền đến.

Lúc này, ở bên ngoài đại sảnh tế điện, vừa có một vị tu sĩ đầu trọc, mặc áo lông xuất hiện. Khí thế của người này vô cùng sắc bén, lập tức cao giọng nói: "Đoạn Đầu sơn Đổng gia ra giá sáu ngàn linh thạch."

Lý Hải Mặc nghe xong lời nói của đối phương, khẽ nhíu mày, hỏi: "Đổng Tương Đình, ngươi là thành viên của gia tộc tu tiên tại Đoạn Đầu sơn, vì sao lại đến Thần Mộc thành ta gọi giá?"

Đổng Tương Đình cười cười: "Lý Hải Mặc, Đoạn Đầu sơn Đổng gia chúng ta nhiều tráng đinh, tộc nhân thịnh vượng. Hơn nữa, đúng là Đoạn Đầu sơn bên kia linh khí dư thừa, nhưng không được phồn hoa bằng Thần Mộc thành bên này. Chúng ta đã lập kế hoạch mua xuống tòa nhà này, sau đó mở một phân chi ở Thần Mộc thành, về sau chi nhánh huyết mạch ở đây chính là Thần Mộc thành Đổng gia, cùng với Đoạn Đầu sơn Đổng gia là một mạch."

Lý Hải Mặc mỉm cười, nói với Đổng Tương Đình: "Một khi đã như vậy, một khi Đoạn Đầu sơn Đổng gia đã có ý muốn mở chi nhánh ở Thần Mộc thành, thì Lý gia chúng ta và Chu gia đều vô cùng ủng hộ."

"Chúng ta ra giá bảy ngàn linh thạch." Lý Hải Mặc quay đầu nói.

Đổng Tương Đình nghe vậy, lập tức cười lạnh nói: "Đa tạ Lý gia đã ủng hộ, nhưng không cần đâu, tám ngàn linh thạch."

Bình Luận (0)
Comment