Trong quá trình lẩn trốn, có vài con trùng độc yêu thú tìm được phòng xá của phàm nhân. Chúng nó nhanh chóng tiến vào từ cửa sổ, trốn vào góc tối trong phòng.
Phàm nhân trên giường vẫn vù vù ngủ say, không quấy nhiễu đến trùng độc, ngược lại đã giữ được AGtyPwPnlṩ cái mạng.
Rơi vào tình huống này, nhóm tu sĩ trong thành chỉ đủ khả năng tự quét tuyết trước cửa nhà mình, căn bản không có khả năng đi bảo vệ người khác.
Chỉ khi đàn côn trùng đi qua, chờ đến ban ngày gió êm sóng lặng, nhóm tu sĩ mới có thể đi khắp nơi trong thành sưu tầm trùng độc.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết thật cẩn thận thu thập hết Huyết Hồn Châu vào trong túi trữ vật.
Đúng lúc này, thiết diện nhân với dáng người thon dài đã từ bên trong từ đường của Điền gia, chậm rãi rời khỏi.
Bởi vì lão đeo mặt nạ, hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm trên mặt là gì, khiến Lý Thủy Đạo cũng không biết rốt cuộc lão có tìm thấy “vạn năm linh nhũ” từ kho chứa bí mật của Điền gia hay không.
Tác dụng lớn nhất của "Vạn năm linh nhũ" là tăng nhanh tốc độ khôi phục pháp lực, người sử dụng có tu vi càng cao, giá trị của thứ này càng lớn.
Thiết diện nhân đi đến trước mặt hai người Lý Thủy Đạo, vung ống tay áo lên, trong ống tay áo tản ra một mảnh mây mù lượn lờ...
Bụi mù tán đi, trên mặt đất vừa có thêm năm tên tu sĩ.
Đây là năm tên tu sĩ Dung Linh cảnh, bọn họ mặc cẩm y ngọc đái, tóc bạc, sắc mặt hồng hào, đều là cao tầng của Điền gia. Một người trong đó chính là tộc trưởng Điền Vô Tắc.
Khi gia tộc gặp phải đại nạn, bọn họ không lựa chọn liều chết, ngược lại còn trốn vào kho bí mật của gia tộc, nhưng tới cuối cùng, vẫn không tránh được một kiếp này.
Hiện giờ bọn họ nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt nhắm lại, đầy vẻ thống khổ không chịu nổi, giống như đang bị tra tấn tinh thần vô cùng kịch liệt.
Thiết diện nhân nhìn Hạ Nhược Tuyết, lạnh lùng nói: "Hấp thu đi."
Hạ Nhược Tuyết nhướng mày, nàng không quen nghe người khác ra lệnh. Nàng lập tức theo bản năng nhìn thoáng qua Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo không nói gì chỉ gật đầu. Lúc này, Hạ Nhược Tuyết mới nâng tay lên, lặng lẽ niệm chú ngữ, quanh thân tản ra một vầng quang mang màu máu.
Mảnh huyết sắc trường hồng nọ được chia ra làm thành năm luồng ánh sáng, nhìn giống như năm con huyết xà tàn nhẫn, lần lượt cắn vào người năm tu sĩ Dung Linh cảnh đang hôn mê kia.
Bị Huyết Luyện Thần Quang bao phủ, thân thể bọn họ nhanh chóng khô héo, huyết dịch bị hút cạn, cuối cùng chỉ còn lại một lớp da màu đen bọc bên ngoài khung xương khô gầy đét.
Hạ Nhược Tuyết thu hồi Huyết Luyện Thần Quang, trong tay nàng vừa có thêm năm viên nhị giai Huyết Hồn Châu.
Thiết diện nhân nhìn quanh bốn phía, có chút tán dương: "Không ngờ các ngươi lại dọn dẹp sạch sẽ như vậy, nhị giai Huyết Hồn Châu liền thưởng cho ngươi, còn toàn bộ nhất giai thượng phẩm Huyết Hồn Châu thì ném xuống giếng cổ Ánh Nguyệt trong bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa. Mười năm sau, gia tộc có thể dùng nó để luyện chế Thái Âm Hàn Băng Đan rồi."
Lý Thủy Đạo: "..."
Nói xong những lời này, thiết diện nhân lại lấy Vân Liên Phi Chu ra, chở hai người bọn họ rời khỏi nơi đây.
Hôm sau, chuyện Thần Mộc thành Điền gia bị diệt môn trong một đêm mưa to tầm tã, đã truyền khắp Thần Mộc thành.
Tộc trưởng Lý gia Lý Hải Mặc nhận được tin này, lập tức hít sâu một hơi, nói: "Ta với Điền Vô Tắc đã quen biết nhau từ hơn năm mươi năm trước. Hắn là người có vận mệnh đa suyễn [1]..."
[1] : cuộc đời nhấp nhô chìm nổi, liên tục vấp phải khó khăn.
Tuy tam đại thế gia tại Thần Mộc thành bọn họ không thông hôn, sau lưng cũng ngấm ngầm nghiến răng nghiến lợi phân tranh, nhưng bên ngoài lại tỏ ra đồng khí liên chi, tương thân tương ái.
Xét đến cùng, bọn họ đều là gia tộc phụ thuộc vào Ngũ Độc môn, đều là đồng môn cả.
Lý gia cùng với Chu gia vốn là minh hữu của Điền gia. Ngay sau khi nhận được tin tức Điền gia gặp họa, bọn họ vội vàng liên hợp nhau lại, đi tới bảo vệ hiện trường. Hai gia tộc giám sát lẫn nhau, không cho phép gia tộc đối phương lấy đi bất cứ vật gì của Điền gia, dù chỉ một cây kim sợi chỉ.
Mặt khác, hai nhà này cũng đồng thời dâng thư lên Ngũ Độc môn, báo tin dữ của Thần Mộc thành cho thượng tông biết.
Rất nhanh, Ngũ Độc môn bên kia đã có phản ứng. Bọn họ lập tức phái ba tu sĩ của Chấp Pháp đường đi đến hiện trường tiến hành tra xét, cũng trực tiếp xác nhận chuyện này là do ma tu gây nên.
Không chỉ như thế, ma tu này còn không chừa lại một chút đường sống nào, đã tàn nhẫn ra tay đồ sát toàn bộ tộc nhân của Điền gia, cũng cướp sạch kho bí mật của gia tộc bọn họ, bảo vật bên trong mất cả rồi.
Mọi người đều suy đoán, hẳn là thực lực của nữ ma tu kia không tầm thường, bởi vì túi trữ vật căn bản không thể dung nạp được lượng lớn bảo vật như vậy.
Điều này lại dẫn đến hai suy đoán… một, vị nữ ma tu kia là tu sĩ Nạp Hư cảnh, có thể tự diễn hóa hư không, hai, đây là tác phẩm do một đám người hợp lực gây nên.
Đối với chuyện này, tu sĩ Lý gia cùng với Chu gia đều cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất an. Bọn họ hi vọng Ngũ Độc môn có thể mau chóng tìm được hung thủ, báo thù cho Điền gia, giữ gìn sự bình an của Thần Mộc thành.
Rất nhanh, từ bên trong Ngũ Độc môn đã truyền ra tin tức về nhiệm vụ treo thưởng của tông môn. Mục tiêu nhiệm vụ lần này là tra ra thân phận của nữ ma tu đã tiêu diệt Điền gia.
Vì phần thưởng hấp dẫn mà ngày càng có nhiều tu sĩ tham dự.
Phải biết rằng, tông môn treo giải thưởng luôn có mức khen thưởng nhiệm vụ rất cao, đạt tới năm vạn công huân.
Bảy ngày sau, trong Điền phủ tại Thần Mộc thành có cử hành một hồi nghi thức tế điện với quy mô long trọng.
Trong đại điện bị bao trùm bởi vải trắng và sa đen, kết hợp với ánh nến mờ nhạt lập lòe, tạo nên bầu không khí đậm chất bi thương. Lớp sa đen nhẹ nhàng lay động theo gió nhẹ, giống như đang nói ra niềm nhớ thương vô tận.
Một đám người họ Lý, họ Chu, thậm chí kể cả những người không có một chút liên quan nào, đã tụ tập cùng một chỗ, trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ bi thống và phẫn nộ.
Bọn họ mặc trang phục màu đen, cúi đầu, yên lặng đứng ở trung tâm đại điện, giống như đang chờ đợi một nghi thức quan trọng nào đó bắt đầu.