Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 299 - Chương 299: Trúng Độc!

Chương 299: Trúng Độc! Chương 299: Trúng Độc!

Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết đều im lặng không nói gì.

Trầm ngâm một lát sau, Lý Thủy Đạo mới lên tiếng: "Chu đạo hữu quá khách khí rồi, ta họ Lý, tên chỉ có một chữ Đạo, nàng ấy họ Hạ, tên chỉ có một chữ Tuyết mà thôi."

"Lý đạo hữu, Hạ đạo hữu, gặp được nhau tức là có duyên, ta kính hai vị một ly." Chu Hồng Linh chủ động rót rượu cho hai người, nhưng trong lúc lơ đãng, ngón cái và ngón trỏ của nàng này cọ xát vào chén rượu, một giọt độc dịch lặng yên không tiếng động, lập tức thẩm thấu vào trong chén.

Thấy một màn như vậy, khóe miệng Lý Thủy Đạo lập tức cong lên, lộ rõ ý cười.

Đương nhiên là hắn không sợ độc, vừa vặn có thể thử nghiệm một phen xem đến tột cùng là nữ nhân này sở hữu đồng tham gì.

Về phần Hạ Nhược Tuyết, lại càng không cần phải lo lắng, nhất giai độc dược có thể đầu độc nhị giai tu sĩ ư?

Phải biết rằng trong khi nguyên khí của tu sĩ đủ dư thừa, thì độc có nhập thể cũng chẳng mang đến bất cứ hiệu quả gì hết.

Chu Hồng Linh lần lượt đưa hai chén rượu độc tới trước mặt Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết.

"Đa tạ Chu cô nương." Lý Thủy Đạo bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Hạ Nhược Tuyết cũng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Chu Hồng Linh vừa thấy hai người uống một hơi cạn sạch rượu độc, trong lòng tràn ngập đắc ý.

Nhưng rất nhanh, sự đắc ý của nàng lại chuyển thành hoảng sợ, bởi vì chính nàng lại bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, tầm mắt mơ hồ rồi.

Trúng độc!

Hóa ra nàng mới là người trúng độc.

Rõ ràng vừa nãy nàng đã tự tay rót rượu, còn tự mình hạ độc cho hai người bọn họ cơ mà, sao bản thân lại là người trúng độc chứ?

Ngay khi Chu Hồng Linh có cảm giác đầu váng mắt hoa sắp té xỉu, đột nhiên nàng cảm thấy từ phần đùi truyền đến một chút đau nhức.

Lý Thủy Đạo đang dùng một cây ngân châm dài cả thước, đâm vào huyệt vị của nàng. Ngân châm không ngừng xoay tròn, mang đến từng luồng cảm giác tê dại.

Loại cảm giác này khiến cho nàng muốn ngất đi, nhưng lại không thể nào ngất nổi, giống như toàn thân đều bị luồng lực lượng kỳ lạ ấy bao phủ.

Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng mỗi một chuyển động, biến hóa rất nhỏ của ngân châm trong huyệt vị mình. Loại cảm giác thống khổ kết hợp với kỳ lạ khó lường này, thực sự làm nàng không sao chịu nổi.

Thân thể của nàng bắt đầu run rẩy, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Nhịp hô hấp trở nên nặng nề dồn dập, giống như đang có một luồng lực lượng vô hình không ngừng xâm thực, ăn mòn sinh mệnh lực của nàng. Trong mắt nàng lộ ra nỗi sợ hãi khôn cùng, nàng biết bản thân đã gặp phải cao nhân rồi, đã chọc đến một tồn tại không nên dây vào rồi.

Tại một khắc này, trong lòng Chu Hồng Linh tràn ngập hối hận và bất lực vô biên.

Nàng dùng ánh mắt đầy vẻ cầu xin tha thứ nhìn về phía Lý Thủy Đạo, lệ từ trong hốc mắt trào ra rồi lăn dài xuống dưới. Giọng nói trở nên run rẩy, mang theo nỗi tuyệt vọng và sợ hãi khôn cùng, nàng nức nở cầu xin: "Tiền bối, tha... Tha mạng..."

Khóe miệng Lý Thủy Đạo nhếch lên, để lộ ra một nụ cười lạnh, hắn không chút xót thương, cũng chẳng có ý định dừng lại, ngân châm trong tay càng đâm càng sâu.

Nỗi đau đớn khi gân cốt da thịt bị ngân châm xỏ xuyên truyền khắp toàn thân, làm Chu Hồng Linh đau đến mức cả người run rẩy, thân thể không ngừng rung động, mồ hôi từ trên trán túa ra, từng giọt rơi xuống đất.

Hô hấp trở nên khó khăn dồn dập, mỗi một lần hô hấp đều mang đến một cơn đau nhức khó tả.

Lý Thủy Đạo vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng mà tàn khốc chăm chú nhìn nàng, nụ cười trên mặt hắn càng thêm dữ tợn. Hắn không chút lưu tình, đâm ngân châm xuống càng sâu hơn, mỗi một lần chuyển động đều mang đến một cơn đau tê tâm liệt phế.

Chu Hồng Linh có cảm gíac thân thể mình đã bị xé rách rồi, mỗi một vùng cơ bắp đều đau đến run rẩy.

Thân thể nàng cứ một mực rung động không thôi, vô vàn thống khổ ập đến khó có thể chịu đựng nổi. Khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, con mắt trắng dã, gần như đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Hạ Nhược Tuyết nhìn thấy một màn này, khé nhíu mày nói: "Nàng ta đã mất đi ý thức rồi, chàng làm như vậy cũng không hỏi được gì."

Lý Thủy Đạo lạnh lùng nhìn Chu Hồng Linh, không hề có một chút thương hại nào. Hắn lạnh lùng nói: "Kêu tiểu nhị cho một gian phòng hảo hạng."

Hạ Nhược Tuyết lập tức đứng dậy mở miệng nói với tiểu nhị, còn Lý Thủy Đạo xốc thân thể đã mất đi ý thức của Chu Hồng Linh lên, đỡ nữ nhân này tới phòng khách trên lầu.

Tuy bốn gã hộ vệ của Chu Hồng Linh đang ngồi bàn khác, nhưng ánh mắt bọn họ lại một mực đặt lên người Chu Hồng Linh. Bọn họ nhìn thấy hai chân tiểu thư nhà mình run rẩy, tựa như có ngân châm đang cắm vào trong, thân thể thống khổ vô cùng, nhưng chưa kịp làm gì, lại thấy một tên nam nhân xa lạ đỡ nàng ta đi lên lầu, có ý đồ quấy rối, cả đám không chút chần chừ, đã lập tức đứng lên, đi về phía Lý Thủy Đạo.

Chẳng qua Hạ Nhược Tuyết lại tiến lên trước, cản đường bọn họ.

Khóe miệng Hạ Nhược Tuyết lộ ra một tia cười lạnh, đột nhiên nàng há miệng phun ra một mảnh sương mù màu đen. Rất nhanh, mảnh ương mù ấy đã lan tràn ra bên ngoài, vẻ mặt bốn gã hộ vệ kia cũng trực tiếp chuyển thành ngây dại.

"Quay về chỗ ngồi, chờ mà ăn cơm đi." Trong giọng nói của Hạ Nhược Tuyết có mang theo một chút ý tứ nhiếp hồn.

Chúng hộ vệ nghe được mệnh lệnh này, đã máy móc trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ chờ đợi. Ánh mắt bọn họ trở nên trống rỗng ngây dại, giống như đã mất đi ý thức rồi.

Hạ Nhược Tuyết giải quyết xong xuôi, lập tức xoay người rời khỏi, chậm rãi đi lên lầu.

Vừa tới phần gấp khúc trên hành lang, nàng đã nhìn thấy hai bóng người in lên khung cửa sổ bằng giấy.

Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ dừng lại, chăm chú nhìn vào hai bóng dáng trên khung cửa sổ kia. Một người là nam tử thân như lợi kiếm, một người khác là nữ tử xinh xắn lanh lợi.

Nàng lập tức theo bản năng khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống, thứ cảm giác kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm rồi tràn ngập trong lòng, khiến nàng không tự chủ được, khẽ nhắm hai mắt lại, thân mình hơi run rẩy.

Nàng có cảm giác đôi môi đã trở nên khô khốc, giống như bản thân đang bị một loại lực lượng vô hình nào đó hút khô đi. Cổ họng cũng trở nên rát bỏng, khát khao một chút nước làm dịu đi.

"Phu quân..." Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết trở nên mê đắm.

Không được, ta mới là chính thất.

Bình Luận (0)
Comment