Nàng lập tức nâng tay đẩy cửa phòng ra.
Lúc này ở đằng sau cánh cửa phòng, Lý Thủy Đạo vừa đút loại độc dược mới phối chế xong cho Chu Hồng Linh, trên phần đùi trắng như tuyết của nàng đang bị vài cái ngân châm dài mảnh đâm xuống, có vẻ như đây là một loại phong huyệt chi thuật.
Hóa ra hình ảnh hai người bọn họ chiếu lên cửa sổ vừa rồi là Lý Thủy Đạo đang châm kim. Trong mắt Hạ Nhược Tuyết xuất hiện một tia thất vọng, nhưng lại bị nàng cẩn thận che giấu đi.
Lý Thủy Đạo nhổ ngân châm trên đùi Chu Hồng Linh xuống, từ bên trong lập tức chảy ra từng dòng máu đỏ tươi.
Chu Hồng Linh thống khổ rên rỉ một câu, sau đó ngưng thần, mở to mắt nhìn thấy Lý Thủy Đạo đang ngồi bên cạnh, ánh mắt lập tức toát lên vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt này, Lý Thủy Đạo lộ ra chút thất vọng nói: "Tuy tu vi của nữ nhân này không cao, nhưng cũng là độc thể, cho nàng uống Huyễn Ma Cô không có tác dụng, thử pháp thuật mê hồn của nàng xem sao."
Chu Hồng Linh nghe xong, khuôn mặt lập tức chuyển thành trắng bệch, quả nhiên mình là thịt cá, người là dao thớt, hai người bọn họ đang thương lượng xem nên làm như thế nào để xử lý nàng, nhưng bản thân nàng lại không có một chút khả năng phản kháng nào, ngay cả cử động ngón tay một chút cũng khó.
"Để ta thử xem." Hạ Nhược Tuyết cúi đầu, lập tức ghé miệng đến sát trước mặt Chu Hồng Linh, phun ra một luồng sương mù màu đen.
Chu Hồng Linh hít phải hắc khí, thân thể mềm nhũn vô lực chợt ưỡn lên, trở tay một cái liền ôm lấy Lý Thủy Đạo.
"Phu quân, thiếp... Thiếp thân khéo quá hóa vụng rồi." Hạ Nhược Tuyết có chút áy náy vội vàng nói.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Dù sao cũng phải sinh hài tử, lỡ như nữ nhân này có thể sinh dưỡng thì sao?" Hạ Nhược Tuyết thản nhiên vung ống tay áo lên, đóng cửa lại.
Có lẽ đây chính là di chứng của quá trình tu luyện ma công...
Hai canh giờ sau, Lý Thủy Đạo cùng với Hạ Nhược Tuyết rời khỏi trạm dịch, để Chu Hồng Linh lưu lại trong quán trọ.
Độc trên người nàng đã được giải, nhưng pháp thuật Huyễn Hóa Mê Hồn trên người nàng lại bá đạo vô cùng, khiến toàn bộ ký ức trong đầu đều bị xóa sạch, tới hiện tại, nàng thực sự không nhớ nổi bất cứ chuyện gì.
Về phần lai lịch của nàng, Lý Thủy Đạo đã hỏi rất rõ ràng rồi.
Nàng là nữ tu của gia tộc tu tiên Chu gia ở Thiên Hạt cốc, còn là dòng chính nhất mạch trong gia tộc.
Lại nói, lý do nàng hạ độc rất buồn cười. Chỉ vì nàng thấy Lý Thủy Đạo là thế gia đệ tử, nên muốn hạ độc sau đó cướp lấy đồng tham của hắn.
Chỉ đơn giản như vậy...
Loại người này, ngay cả túi trữ vật cũng không có lấy một cái, trong hầu bao chỉ chứa mười mấy đồng tiền ngọc. Có vẻ như trên người nàng, thứ đáng giá nhất chính là một con bọ cạp nhất giai trung phẩm.
Nhưng Lý Thủy Đạo không lấy đi bất cứ thứ gì.
Nguyên nhân khiến hắn không cướp của nàng cũng rất đơn giản, bởi vì hắn phát hiện được một phong thư có gắn sáp niêm phong đặc thù của Lý gia tộc trưởng Lý Hải Mặc.
Đây là thư giới thiệu do tộc trưởng Lý Hải Mặc viết...
Lần này có chút phiền toái rồi đây.
Khả năng cao là người một nhà, lũ lụt tràn vào miếu Long Vương (người một nhà mà không biết nhau nên xảy ra chuyện hiểu lầm.)
Cũng may pháp thuật mê hồn này có thể loại bỏ ký ức của nàng.
...
Phù phù.
Chu Hồng Linh lăn lộn trên ở giường xong ngã cái rầm xuống đất. Đau đớn làm nàng khôi phục tri giác.
Nàng hít từng hơi thở dốc, cố gắng hồi tưởng lại xem rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn bản là nghĩ không ra.
Sau khi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, Chu Hồng Linh mới cẩn thận quan sát bốn phía, đây là một gian phòng trọ.
Trong phòng có sẵn một thùng tắm nước nóng hôi hổi, hiển nhiên là gian phòng hảo hạng rồi.
Tới hiện tại, Chu Hồng Linh mới phát hiện y phục trên người mình đã bị rách bươm, thân thể đầy những vết tích lạ thường, ở những nơi khác cũng vô cùng thê thảm...
Nhưng hiện tại nàng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, chỉ có thể nhảy vào thùng tắm tẩy rửa một chút trước đã.
Sau khi bước vào thùng tắm, Chu Hồng Linh mới phát hiện ở bên cạnh có để một bộ cung trang váy dài màu xanh lá. Tắm rửa xong, nàng vội vàng mặc bộ cung trang nọ vào, bắt đầu kiểm kê vật phẩm trên giường, tiền ngọc và bức thư kia đều bị nàng nhét vào trong đai lưng.
Một đường tìm kiếm, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng nhìn thấy một luồng khói dày đặc bốc lên từ trong dãy núi xanh tươi.
Khi đến gần mới thấy, ngọn núi hắn vừa quan sát từ xa kia không thể gọi là một ngọn núi được, nó nằm xen giữa hai ngọn núi cao lớn nguy nga, trông có vẻ thấp lùn mập mạp, nên gọi là đồi sẽ chính xác hơn.
Trên đỉnh đồi có một làn khói màu vàng dày đặc lượn lờ bốc lên, vừa thấy đã biết nơi đây bất phàm.
Đây là quặng mỏ linh khoáng Thiên Trì Hỏa Độc mà tông môn ban cho Lý gia.
Nghe nói hàng năm, ở nơi này có thể sản sinh ra ít nhất là ba vạn linh thạch. Nó chính là hi vọng quật khởi trở nên hưng thịnh của gia tộc.
Có linh khoáng ở nơi này, cộng thêm hai tòa bí phủ tại Kim Thứ sơn, có lẽ thu nhập hàng năm của gia tộc sẽ đạt từ năm vạn linh thạch trở lên.
Chỉ là hiện giờ bí phủ ở Kim Thứ sơn còn chưa trồng được linh thực, vẫn đang rơi vào giai đoạn cần tiêu tiền chứ chưa được thu hoạch.
Nhưng đương nhiên, không cần biết như thế nào, chỉ cần nắm được tòa linh khoáng này trong tay, cảnh ngộ của gia tộc sẽ được cải thiện hơn rất nhiều, thậm chí không lâu nữa, mỗi một thành viên trong gia tộc đều có thể sở hữu một cái túi trữ vật, cộng thêm một kiện hạ phẩm pháp khí cho riêng mình.
Ngay khi Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết cùng đi bộ tới gần ngọn đồi trước mặt, bọn họ đã bị một vị tu sĩ mặc trang phục của Lý gia cản đường.
"Nơi này là khu vực chứa linh khoáng của Ngũ Độc môn, các ngươi là người ở đâu lại dám tự ý xông vào?"
"Ta là tộc nhân của Lý gia, Lý Thủy Đạo." Lý Thủy Đạo mở miệng giải thích.
Tu sĩ kia vừa nghe Lý Thủy Đạo trả lời, đã nhíu mày lại. Gã chưa bao giờ gặp qua Lý Thủy Đạo, trong lòng có chút hoài nghi đối với thân phận của hắn, gã lập tức mở miệng dò hỏi: "Có gì làm bằng chứng hay không?"