Đây vốn không phải cuốn sách nói về "Tâm đắc khi luyện đan" đầu tiên mà Lý Thủy Đạo nhận được. Lúc trước khi còn ở bên trong tông môn, sư tỷ Tương Tuyết cũng từng tặng hắn một quyển.
Bản tâm đắc khi luyện đan nọ chính là《 Bách Thảo Tinh Túy Thư 》đến từ luyện đan đại sư Đinh Chân Viêm của Đinh gia, một thế gia tu tiên nhị lưu.
Nhưng cấp bậc của cuốn sách nọ quá cao, với tạo nghệ luyện đan hiện tại của Lý Thủy Đạo, trong lúc nhất thời, thực sự không thể gặm được.
Còn bản bút ký luyện đan của đạo sĩ học đồ này, Lý Thủy Đạo lại đọc đến say sưa mê mẩn.
Phải biết rằng trình độ của Uông Phúc Hải cũng không kém hắn là bao, thậm chí còn không bằng được hắn. Bởi vậy khi lật cuốn bút ký của đối phương, cảm nhận được những sai lầm đối phương phạm phải, cũng như những lỗi lầm mà chính hắn phạm phải.
Sau khi xem xong, hắn cũng cảm nhận được quá trình chuyển hóa về tư tưởng của vị thiếu niên quật cường này hiện lên vô cùng sống động. Hắn cảm nhận được tâm lý cứng cỏi, vững vàng, quyết không chịu thua của đối phương, cũng cảm nhận được người nọ không ngừng cố gắng, lặp đi lặp lại mỗi lần, miệt mài gian khổ luyện đan…
Tinh thần này đã mang đến cho Lý Thủy Đạo rất nhiều dẫn dắt và ủng hộ.
Ngay sau đó, hắn lập tức đứng dậy, vẻ sa sút ban đầu đã tan biến thành hư không.
Hắn lập tức hào hứng xoa xoa tay, chuẩn bị lại luyện thêm một lò.
Từ trên đỉnh Thiên Trì sơn, Lý Hạo Dương và Chu Hồng Linh lại đi dạo một đường xuống tới chân núi Thiên Trì sơn.
"Chu cô nương, Thiên Trì sơn này là một ngọn núi thấp, những ngọn núi xung quanh đều cao hơn nó. Có điều… hai ngọn núi kia cao lớn, tươi xanh là vậy, nhưng lại không có tên của mình." Lý Hạo Dương cảm thán nói.
Chu Hồng Linh mỉm cười trả lời: "Lý gia ca ca, nhìn núi không thể nhìn vào độ cao được, mấu chốt là bên trong có linh khí, có tài nguyên hay không cơ. Trên đời này, có quá nhiều những ngọn núi không tên như vậy, cũng giống như những phàm nhân bình thường giữa nhân gian thôi."
"Lý cô nương nói rất đúng, nhưng nếu hai tòa núi lớn này đã ở gần Thiên Trì sơn như vậy, thì khẳng định là bên trong cũng có chỗ bất phàm. Thậm chí còn có khả năng những tài nguyên trong đó vẫn chưa bị chúng ta phát hiện ra đâu… Chung quy lại, những chuyện chưa biết thì không ai có thể khẳng định được." Lý Hạo Dương mỉm cười nói.
Chu Hồng Linh nghe xong lời nói của Lý Hạo Dương, không khỏi che miệng nở nụ cười: "Ha hả... Nếu hai người chúng ta thực sự phát hiện ra điểm tài nguyên đang bị che giấu bên trong hai ngọn núi này, chẳng phải nó sẽ trở thành bí phủ ư?"
"Đúng vậy, Chu cô nương... Ngươi có hứng thú theo ta đi tìm kiếm bí phủ hay không?" Lý Hạo Dương tiếp tục hỏi.
Chu Hồng Linh che miệng cười khẽ, nàng biết, Lý Hạo Dương này đâu có muốn đi tìm kiếm bí phủ gì gì kia, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này đi du sơn ngoạn thủy với nàng một phen mà?
"Lý gia ca ca, từ trước đến giờ, ta luôn cảm thấy rất hứng thú với quá trình đi thăm dò những nơi không biết. Ta nguyện ý cùng ngươi đi khám phá hai ngọn núi lớn này, có lẽ chúng ta sẽ phát hiện được một vài bảo tàng không tưởng tượng nổi đó..."
Cứ như vậy, hai người bọn họ lập tức bước vào một chuyến hành trình du ngoạn sơn thuỷ.
Trên đường hai người đi bộ, đôi mắt không ngừng chăm chú chiêm ngưỡng cảnh vật xung quanh, thấy những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, dựng đứng như một bức bình phong, ngắm thác nước bay thẳng từ trên đỉnh núi xuống, nhìn mỗi một ngõ ngách đều tản ra bầu không khí yên lặng và thần bí.
Ánh mặt trời đầu xuân chiếu lên người bọn họ, cơn gió ấm áp nhẹ nhàng đi lướt qua khuôn mặt bọn họ.
Lý Hạo Dương đưa mắt nhìn Chu Hồng Linh, chợt phát hiện nụ cười tươi của nàng còn tươi đẹp hơn ánh mặt trời, giống như một nụ hoa đang chờ nở rộ. Đôi mắt Chu Hồng Linh trong suốt sáng ngời, để lộ ra một vẻ đẹp tươi mát tinh thuần.
Nàng mặc một bộ váy dài cung trang màu xanh lá nhẹ nhàng, với những đường nét mơ hồ, trực tiếp phác hoạ ra dáng người duyên dáng, thanh xuân.
Hai người tay nắm tay, cùng nhau đi thăm dò thế giới sơn thủy này.
Bọn họ bước dọc theo con đường mòn uốn quanh ngọn núi, xuyên qua rừng trúc rậm rạp, ngắm nhìn những phiến lá trúc xanh tươi nhẹ nhàng lay động, phát ra chuỗi âm thanh “Sa sa”.
Trên núi là một mảnh chim hót hoa thơm…
Dường như vào khoảnh khắc này, cả thế giới tràn ngập ý thơ nọ vốn chỉ thuộc về hai người mà thôi.
Không lâu sau đó, bọn họ đi tới bên bờ một dòng suối nhỏ trong suốt có thể nhìn thấy đáy. Nước suối trong vắt, nhuộm màu lục nhạt, giống một dòng phỉ thúy nhẹ nhàng chảy xuôi.
Mảng cỏ xanh bên bờ suối mềm mại mà dạt dào xanh tươi, giống như một bãi cỏ trong thiên nhiên.
Lý Hạo Dương nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trên mặt nước, trong lòng dâng lên chút ấm áp say nồng.
Chu Hồng Linh cười cười, nhẹ nhàng ngồi lên tảng đá bên dòng suối, cởi, thật cẩn thận ngâm chân xuống nước.
Giọt nước mưa từ trên đôi chân ngọc của nàng chảy xuống, làm mặt suối nổi lên từng vòng gợn sóng. Lý Hạo Dương kề sát vào nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả, cảm nhận da thịt tinh tế và hơi thở ấm áp của nàng.
Dần dần mà… tâm linh của hai người bọn họ cũng giao hòa với nhau tựa như khung cảnh sơn thủy hữu tình trước mắt.
Bọn họ bắt đầu dốc bầu tâm sự, chia sẻ tiếng lòng, kể cho nhau nghe những hỉ nộ ái ố trong tâm khảm.
Tiếng cười của bọn họ một mực quanh quẩn bên trong sơn cốc, giống như tiếng chim hót vào sáng sớm.
Hết thảy những chuyện này đều tốt đẹp như vậy, giống như cả thế giới chỉ có duy nhất hai người bọn họ mà thôi.
Mặt trời chiều ngả về tây, những đám mây ở phía chân trời nở rộ một mảnh màu đỏ cam huyễn lệ.
Bên trong sơn cốc u tĩnh này, có hai người đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cảm tình giữa hai bên nhanh chóng gia tăng, càng ngày càng thêm nồng nàn, nóng bỏng...
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, ở phía sau lưng mình luôn có một nữ nhân thần bí, ngay từ đầu đã yên lặng chăm chú theo dõi bọn họ.
Nàng mặc một bộ hắc y, tựa như một con linh miêu màu đen. Bên trong đôi tròng mắt tuyệt đẹp nọ, lại lộ ra một tia huyết quang lấp lánh, giống như đang ẩn giấu vô cùng vô tận sát khí.