Nàng ấy lặng lẽ mà chăm chú nhìn vào hai người, trong ánh mắt để lộ ra một loại ý tứ thâm thúy không thể nắm bắt được.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua sơn cốc, cuốn lên mái tóc dài của nữ nhân mặc áo đen kia, thoạt nhìn lại có cảm giác một thác nước màu đen vừa rủ xuống vai nàng.
Nàng chính là Hạ Nhược Tuyết...
Bên trong tòa sơn cốc yên tĩnh, trái tim Lý Hạo Dương không ngừng đập nhanh, gã cảm nhận được lực hấp dẫn giữa mình và Chu Hồng Linh đang càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Nụ cười tươi dịu dàng của nàng, ánh mắt linh động của nàng, mỗi một lần tiếp xúc với chúng đều mang lại cho gã cảm giác ấm áp dạt dào như được tắm gió mùa xuân.
Tiến độ đã đủ rồi, có thể tiến thêm một bước...
Ngay tại thời điểm cõi lòng gã đầy rẫy chờ mong, đột nhiên thái độ của Chu Hồng Linh lại đột ngột thay đổi.
"Mong công tử hãy dùng lễ để đối xử với ta!" Trong lời nói của Chu Hồng Linh mang theo vẻ lạnh lùng như muốn từ chối người ở ngoài ngàn dặm.
Trên mặt Lý Hạo Dương lóe lên một mảnh tàn khốc, gã trào phúng nói: "Tiện nhân! Ngươi muốn đùa bỡn ta?"
Bị một lời nói vạch trần toàn bộ tâm tư trong lòng, trên mặt Chu Hồng Linh lập tức hiện lên một mảnh bối rối.
Phải biết rằng, hai người bọn họ vừa mới quen biết nhau, làm sao có thể thật sự sinh ra cảm tình được? Bởi vậy, để giành được càng nhiều lợi ích về bên mình, đương nhiên Chu Hồng Linh muốn gây khó dễ cho Lý Hạo Dương một chút, không thể dễ dàng cho gã thực hiện được mục tiêu.
Nhưng Lý Hạo Dương này lại trực tiếp nói ra như vậy...
Có phải kế tiếp gã sẽ… Dùng sức mạnh không?
Lần này thì phiền toái rồi...
Chẳng những này không kiếm được một chút chỗ tốt nào, ngược lại còn có thể bị tên đê tiện này nhúng chàm?
Thôi quên đi!
"Công tử! Ta cùng ngươi trở về, đi Thiên Trì bảo." Chu Hồng Linh vội vàng nói.
Lý Hạo Dương lạnh giọng dò hỏi: "Ngươi thật sự nguyện ý theo ta trở về?"
Chu Hồng Linh thoáng chần chờ một chút, nhưng rất nhanh, nàng đã kiên định trả lời: "Ta... Ta nguyện ý! Sau khi trở về sẽ mặc cho công tử xử trí."
Chu Hồng Linh tỏ thái độ như vậy lại làm Lý Hạo Dương cảm thấy một tia ngoài ý muốn. Gã thật sự không ngờ Chu Hồng Linh lại có thể hạ quyết tâm nhanh như vậy. Nhưng cũng vì vậy mà trong lòng gã dâng lên một luồng cảm xúc phức tạp, vừa có nghi hoặc, lại có vui sướng.
"Được, nếu ngươi đã nguyện ý, vậy chúng ta cùng nhau trở về." Trong lời nói của Lý Hạo Dương có mang theo một tia trấn an. Gã quyết định cho Chu Hồng Linh này một cơ hội, nhìn xem nàng có thực sự nguyện ý đi theo mình hay không.
Hai người bước lên hành trình trở về chỗ cũ. Trên đường về, mối quan hệ giữa hai bên dần trở nên hòa hợp, đã khôi phục lại trạng thái như lúc xuất phát rồi. Ở thời điểm hiện giờ, cảm tình giữa bọn họ đã trở nên thuần túy, không có lấy một chút lợi ích hay mưu tính nào.
Thậm chí hai người còn bắt đầu trò chuyện về tương lai...
Sau khi quay về Thiên Trì bảo, Lý Hạo Dương lập tức dẫn Chu Hồng Linh tiến vào thạch lâu, bọn họ đang đi tới trước mặt phụ thân, cùng ăn một bữa tối.
Chu Hồng Linh biểu hiện vô cùng khôn khéo, nàng cung kính hành lễ với phụ thân của Lý Hạo Dương, lời nói và cử chỉ đều nết na, đúng mực.
Thông qua những hành động này, nàng đã để lộ ra phẩm chất của đích nữ Chu gia, một nữ nhân được dạy dỗ chu đáo và am hiểu cách đối nhân xử thế, để lại cho người ta ấn tượng khá là khắc sâu.
Phụ thân của Lý Hạo Dương cảm thấy rất vừa lòng đối với biểu hiện của Chu Hồng Linh, ông ấy đã nhìn ra tiềm lực và phẩm chất của nàng, sau đó gật gật đầu với mới Lý Hạo Dương, tỏ vẻ tán thành.
Bữa tối chấm dứt, hai người bọn họ lại dùng cả buổi chiều để một lần nữa thảo luận về gia tộc, nhân sinh và tu luyện, khiến cho cảm tình càng ngày càng ấm nóng lên.
Tới ban đêm, hai người đã quyết định ngủ chung một phòng.
Lý Hạo Dương dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Chu Hồng Linh, trong khi Chu Hồng Linh chỉ ngượng ngùng cúi đầu...
Đúng lúc này, một luồng sương mù màu đen bay vào trong phòng, vẻ mặt hai người bọn họ đồng thời đông cứng lại...
...
Luyện Đan thất, Thiên Trì bảo.
Lý Thủy Đạo thu liễm tâm thần, sau khi tĩnh toạ thật lâu, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, hắn lập tức lấy một phần tài liệu luyện chế Ngọc Hành đan từ bên trong túi trữ vật ra ngoài.
Đúng là trước kia, mỗi ngày hắn đều luyện một lò, nhưng hôm nay, sau khi đọc kỹ bản bút ký ghi lại tâm đắc khi luyện đan của Uông Phúc Hải, bản thân đã nhận được ích lợi khá lớn, vì vậy hắn mới quyết định khai thêm một lô.
Thanh Sương thảo: Nghiền nát thành vụn thảo dược.
Kim Dương Thảo: Dùng ngón tay vê nát, chiết xuất dược lực.
Tử U Hoa: Chỉ lấy nhụy hoa, chiết xuất dược lực.
Sau đó bỏ Thúy Ngọc Đằng vào bên trong Long Hổ đỉnh trước. Để địa hỏa chậm rãi dâng lên, khiến cho nhiệt lực từ từ lan tràn bên trong Luyện Đan lô.
Lý Thủy Đạo gắt gao nhìn chằm chằm vào Luyện Đan lô, ngón tay nhẹ nhàng chà xát, tỉ mỉ điều chỉnh nhiệt độ của địa hỏa tới tình trạng tốt nhất.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ bên trong Luyện Đan lô dần dần lên cao...
Tinh hoa của bốn loại thảo dược cũng lặng yên tràn ra bên ngoài.
Suốt cả quá trình, Lý Thủy Đạo vẫn một mực ngưng thần chuyên chú, không dám có chút phân thần nào. Hắn cẩn thận quan sát mọi biến hóa dù là nhỏ nhất trong lô...
Chỉ thấy màu sắc của hỏa diễm dần dần chuyển biến, từ màu đỏ đến màu cam, lại đến màu vàng hoàng kim, mỗi một loại màu sắc đều tượng trưng cho một loại tinh hoa thảo dược của khác biệt vừa bị lấy ra.
Theo thời gian trôi qua, hỏa diễm trong lô dần dần trở nên ổn định lại, khiến cho một luồng khí tức tươi mát từ bên trong lan tràn ra ngoài. Đây là thời khắc toàn bộ tinh hoa bên trong thảo dược đã được chiết xuất xong, nhưng trong lòng Lý Thủy Đạo không có chút vui sướng nào, ngược lại hắn còn cảm thấy khẩn trương vô cùng!
Bởi vì kế tiếp mới là thời khắc mấu chốt nhất!
Không ngoài dự kiến, dị biến vẫn xảy ra!
Chỉ thấy hỏa diễm trong lô đột nhiên biến thành cuồng bạo dị thường, Long Hổ đỉnh cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, giống như nó không thể thừa nhận được thứ lực lượng bên trong mình.
Lý Thủy Đạo đã sớm có chuẩn bị với tình huống này.
Hắn lập tức vận chuyển linh lực, vừa ổn định tình hình trong lô, đồng thời cũng điều chỉnh hỏa hậu, khống chế nhiệt độ và cường độ của hỏa diễm, cố gắng khôi phục lại trạng thái cân bằng.