Sau khi quá trình tu luyện chấm dứt...
Lý Thủy Đạo một mực suy nghĩ tới xuất thần, "Ngọc Hành đan" do hắn luyện chế ra không có một chút khác biệt nào so với "Ngọc Hành đan" mua ngoài thị trường.
Nhưng bản thân đan dược không khiến hắn mừng rỡ, mà ngược lại, quá trình luyện đan lại giúp hắn đạt được một chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Giờ khắc này, trên con đường đá nhỏ hẹp đi lên Thiên Trì bảo, hai nữ nhân mặc áo đen, đội mũ trùm đầu đang đi thẳng về phía tiểu viện của Lý Thủy Đạo.
Bên trong một căn phòng ngủ tại thạch lâu, Lý Hạo Dương với vẻ mặt mất hồn đang đối diện với vách tường bằng đá của tòa thạch bảo nọ.
Thiên Trì bảo, đêm tối bao phủ toàn bộ những tiểu viện bên ngoài Luyện Đan thất.
Lý Thủy Đạo vừa mới kết thúc một quá trình tu luyện, đột nhiên cửa tiểu viện lại bị ai đó gõ vang.
Hắn lập tức ngẩng đầu, lại thấy cái khóa cài trên cửa tiểu viện tự động mở ra. Ngay sau đó, hắn lập tức nhìn thấy hai nữ nhân mặc hắc bào, đội mũ trùm đầu có vẻ thần bí đang đứng ngay trước cửa tiểu viện của mình.
Các nàng có dáng người cao gầy thon thả, mơ hồ còn để lộ ra một luồng khí tức kiều diễm.
Một nữ nhân trong đó ngẩng đầu, đúng là Hạ Nhược Tuyết, nàng nhanh chóng dẫn theo một nữ nhân khác cùng đi vào tiểu viện.
Ban đêm yên tĩnh bao trùm cả tiểu viện.
Chỉ có tiếng cơn gió nhẹ bên ngoài, ung dung thổi tới, làm đám lá cây lay động cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai nữ tử vừa mới xuất hiện kia.
Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng Hạ Nhược Tuyết vốn không đợi hắn đặt câu hỏi, đã nói thẳng: "Đi Luyện Đan thất."
Hiện tại đúng là không phải lúc để hỏi!
Lý Thủy Đạo lập tức lấy miếng trận bàn dùng để mở cấm chế Luyện Đan thất từ bên trong túi trữ vật ra, để cho hai người bọn họ đi vào.
Ba người cùng nhau tiến vào Luyện Đan thất.
Phải biết rằng, Luyện Đan thất bên kia đã nhỏ hẹp mà kín đáo rồi, nhưng gian phòng ngủ nối liền với Luyện Đan thất lại càng thêm nhỏ hẹp.
Hạ Nhược Tuyết có chút không vui nhìn địa hỏa đang hừng hực thiêu đốt bên trong Luyện Đan thất, nàng không nói không rằng đã dẫn theo nữ nhân kia trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Vừa đến phòng ngủ, nữ nhân thần bí tao nhã kia đã bỏ áo khoác trên người xuống, để lộ ra dung nhan tinh xảo và dáng người duyên dáng.
Từ bên trong Luyện Đan thất truyền đến ánh lửa hừng hực, khiến cho dáng người và dung mạo của nữ nhân này càng thêm nổi bật, cũng khiến những đường cong lồi lõm trên thân thể càng lộ rõ hơn bình thường, vô cùng thu hút ánh mắt của người đối diện.
Là Chu Hồng Linh, đích nữ của Chu gia!
Lý Thủy Đạo nhíu mày hỏi: "Sao nàng lại dẫn nàng ta tới đây?"
Trên mặt Hạ Nhược Tuyết lộ ra nụ cười đầy vẻ hưng phấn: "Ta đã suy nghĩ rồi, đây là cách tốt nhất."
"Cái này... Lỡ như bị Thiên Phong thế bá phát hiện… chúng ta biết làm sao bây giờ?" Lý Thủy Đạo cau mày hỏi.
"Không phải là không bị phát hiện sao? Dù bị phát hiện, lão già kia cũng không phải đối thủ của ta!" Hạ Nhược Tuyết lạnh giọng nói.
Lý Thủy Đạo: "..."
"Tướng công, chàng cứ yên tâm, Lý Thiên Phong kia biết nhi tử cùng với nhi tức của mình muốn hành sự, cho nên đến đêm đều bế quan đúng giờ, vô cùng hiểu chuyện." Hạ Nhược Tuyết giải thích.
"Chuyện này... Vậy được rồi." Lý Thủy Đạo im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Suy cho cùng, cách trả thù này cũng tốt hơn nhiều so với chuyện trực tiếp giết Lý Hạo Dương đi.
"Phu quân, âm ở bên trong dương, lại đối lập với dương, muốn luyện thành Kim Đan, chàng nhất định phải dũng cảm xông thẳng vào." Đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Tuyết nói ra lý giải của bản thân.
Lý Thủy Đạo lập tức lộ vẻ khiếp sợ.
Hóa ra nàng lại lý giải về Dung Linh như vậy?
Cũng không thể nói là lý giải này sai lầm... Bởi vì khởi đầu của đại đạo, vốn là mang âm mà ôm dương.
(Câu này chỉ một sự vật luôn bao hàm hai mặt âm dương đối lập, cũng là hai mặt âm dương ẩn hàm bên trong vạn vật tuy tương phản nhưng lại phối hợp cùng nhau.)
Ngọn lửa nhảy nhót trong bếp lò, làm nổi bật lên khuôn mặt của ba người...
...
Sáng sớm hôm sau, Lý Hạo Dương tỉnh lại từ trên giường, cảm nhận đầu tiên chính là đau đớn, một cơn đau đớn kịch liệt.
Tuy chân tay gã không có bất cứ tổn thương gì, nhưng có một nơi sưng đau dị thường.
Lý Hạo Dương ngồi dậy, nhìn thấy trên làn da của mình có một vùng bị sưng đỏ, Hiển nhiên đây là dấu vết do bị trầy da.
Gã thoáng cau mày, cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, nhưng…
"Kỳ lạ?" trong đầu Lý Hạo Dương xuất hiện một ý niệm quái dị. Gã vuốt ve làn da đau đớn, rất nhanh đã đoán được ngọn nguồn của cơn đau rồi...
Nhưng cũng chính vì vậy mà Lý Hạo Dương lập tức theo bản năng liền sợ run cả người...
Quãng thời gian sau đó, hàng ngày Lý Thủy Đạo đều ở bên trong Luyện Đan thất luyện một lò đan dược. Chờ đến buổi tối, sau khi hắn luyện công xong, hai người mặc hắc y đội mũ trùm đầu sẽ lặng yên đi tới.
Ngày ngày như thế, hàng đêm như thế...
Cùng lúc đó, Lý Hạo Dương cũng phát hiện ra một nơi rất kì lạ. Bởi vậy, gã cứ một mực ngồi nhìn mặt tường, lộ vẻ suy tư.
Lại nói, Thiên Trì bảo này đều dùng đá lớn làm tường, bởi vậy trên những bức tường xung quanh có rất nhiều khe hở, thậm chí Lý Thủy Đạo còn tìm được một quyển "Luyện đan bút ký" từ bên trong một cái khe hở như vậy.
Tới hiện giờ, Lý Hạo Dương cũng phát hiện ra một cái khe hở ở trong phòng ngủ của mình...
Từ sâu bên trong khe hở nọ tản ra một mùi vị tanh hôi, thậm chí còn thoang thoảng có mùi máu tươi.
Hơn nữa, bề mặt bên ngoài của khe hở này vô cùng bóng loáng, như thể đã có một thứ gì không biết, thường xuyên qua lại ở nơi này.
Chẳng lẽ là rắn?
Phải biết rằng, bản thân Lý Hạo Dương vốn là tu sĩ xà tham, bởi vậy ngay khi trong lòng có chút nghi hoặc, gã đã quyết định tự mình tiến vào, tra xét một phen, nhìn xem … rốt cuộc khe hở này đi thông tới đâu.
Gã nhẹ nhàng kêu gọi độc xà của mình.
Ngay lập tức, một con rắn với thân hình thon dài đã trườn xuống từ trên cánh tay gã, hoa văn sặc sỡ trên thân thể nó lóe lên một mảnh quang mang quỷ dị.
Lý Hạo Dương đặt độc xà tới bên cạnh khe hở, chờ mong nó có thể chui vào đó, thăm dò bí mật bên trong.
Nhưng một chuyện làm gã vô cùng ngoài ý muốn đã phát sinh. Bởi vì khi độc xà có ý đồ tiến vào khe hở nọ, nó lại phát hiện nơi đó vốn không thông. Nơi này không giống như xà đạo, mà càng giống một cái không gian bị phong bế hơn.