Lý Hạo Dương vô cùng tò mò định hăng hái tiến thêm một bước nữa, gã quyết định phải biết rõ ràng lai lịch của khe hở này.
Sau đó, gã cẩn thận quan sát mặt ngoài của khe hở, lại phát hiện nó bóng loáng dị thường, gần như không có bất cứ vết rách nào, điều này làm cho gã càng thêm tò mò, đến tột cùng thì bên trong khe hở này đang cất giấu bí mật gì?
Ngay lúc gã chuẩn bị thả đồng tham tiến vào dò xét khe hở thêm lần nữa, thì đột nhiên một thị vệ vội vàng đi tới: "Thiếu chủ, bảo chủ đại nhân tìm ngài có chuyện gấp."
Lý Hạo Dương có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ quá trình thăm dò khe hở kỳ quái kia, để đi theo thị vệ tới gặp phụ thân của mình trước.
Lý Hạo Dương bước vào đại sảnh, chỉ thấy trước mắt mình chợt xuất hiện bóng dáng của ba người.
Phụ thân của gã là Lý Thiên Phong đang đi qua đi lại trong đại sảnh, trên mặt là nụ cười tươi tràn đầy vui sướng.
Chu Hồng Linh lại lộ ra sắc mặt hồng hào, yên tĩnh ngồi trên một chiếc ghế gỗ lim, trong ánh mắt lộ ra một tia ngượng ngùng xen lẫn với hạnh phúc. Mà y sư của gia tộc lại đứng một bên, khóe miệng mỉm cười.
Nhìn thấy nhi tử đã đến, Lý Thiên Phong lập tức sải bước tiến lên, vui vẻ vỗ vỗ bả vai Lý Hạo Dương, khen ngợi nói: "Làm tốt lắm, Hạo Dương!"
Lý Hạo Dương lộ vẻ mặt mờ mịt, gã thực sự không rõ vì sao phụ thân lại vui vẻ như vậy.
Y sư của gia tộc là một nam nhân có tóc mai hoa râm, cũng tiến đến, vẻ mặt mang theo ý chúc mừng nói: "Chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng thiếu chủ! Lão phu vừa mới bắt mạch cho Chu cô nương, xác nhận nàng đã mang bầu rồi."
Chu Hồng Linh đỏ bừng mặt, nàng một mực cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Hạo Dương. Trong lòng nàng tràn ngập vui sướng và hạnh phúc, tin tức này thực sự có ý nghĩa phi phàm đối với nàng.
Cái gì? Hoài thai ư?
Khuôn mặt Lý Hạo Dương lộ vẻ khiếp sợ rõ ràng, cũng không biết vì sao trong lòng gã căn bản không có lấy một chút vui sướng nào, ngược lại, trong đầu còn hiện lên hình ảnh cái khe đá trong phòng ngủ.
Cũng không biết vì sao đột nhiên gã lại nghĩ tới thứ đó...
Lý Hạo Dương thật sự cảm thấy bản thân có chút mơ màng rồi.
Phụ thân Lý Thiên Phong nhìn thấy khuôn mặt có chút ngơ ngác của nhi tử, lại nghiêm túc nói: "Ta lệnh cho ngươi lập tức tới Chu gia cầu hôn, nhất định phải hạ lễ long trọng."
Lý Hạo Dương vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, bờ môi theo bản năng khẽ run rẩy một cái, nói: "Khe... Khe đá..."
"Thứ hỗn trướng kia! Ngươi còn ngây ngốc cái gì? Chu cô nương đã mang thai rồi, đây là chuyện vui với Lý gia chúng ta, ngươi nhất định phải đối xử thật tốt với Chu cô nương, không thể chậm trễ nàng bất cứ chuyện gì được." Lý Thiên Phong tức giận quát lớn.
Lý Hạo Dương vẫn có chút ngơ ngác, chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại, gã không nhịn được, lập tức đưa mắt nhìn về phía Chu Hồng Linh, chỉ thấy Chu Hồng Linh cũng đang dùng vẻ mặt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào gã.
Tới cuối cùng, Lý Hạo Dương cũng phản ứng lại, gã không khỏi kích động rồi cảm kích, nhìn về phía phụ thân Lý Thiên Phong, nói: "Đúng vậy, phụ thân, hài nhi biết mình nên làm như thế nào, nhất định sẽ không làm người thất vọng."
Lý Thiên Phong lộ vẻ mặt vui mừng, ông ấy gật đầu, nói: "Hạo Dương, ngươi có thể hiểu chuyện như thế, trong lòng ta cũng rất vui vẻ. Được rồi, bây giờ ngươi tới Chu gia đi, nhất định phải để cho Chu gia cảm nhận được thành ý của Lý gia chúng ta."
"Vâng" Lý Hạo Dương gật đầu.
"Về gia tộc báo cho gia gia ngươi trước, để người chuẩn bị tốt sính lễ!" Lý Thiên Phong trịnh trọng dặn dò.
"Vâng! Hài nhi sẽ đi ngay." Lý Hạo Dương xoay người liền rời đi.
"Phu quân, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút." Âm thanh dịu dàng của Chu Hồng Linh truyền đến từ phía sau.
"Linh Nhi, yên tâm... Ta sẽ trở lại rất nhanh." Lý Hạo Dương vội vàng cất bước, đi như bay ra ngoài.
"Ha ha ha ha... Đứa nhỏ này thật là… Chu cô nương hãy nghỉ ngơi cho tốt, điều kiện bên trong Thiên Trì bảo này có chút đơn sơ, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm người tới hầu hạ cho ngươi." Lý Thiên Phong trịnh trọng nói.
"Đa tạ phụ thân." Chu Hồng Linh còn chưa vào cửa nhưng đã sửa miệng gọi Lý Thiên Phong là phụ thân rồi.
Lý Thiên Phong nghe lời ấy vào trong tai, cũng vui sướng vô cùng.
Màn đêm buông xuống, Thiên Trì bảo bày một buổi yến hội lớn, đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng yến hội vô cùng náo nhiệt. Những chiếc đèn lồng hoa lệ treo trên cao tản xuống một mảnh ánh sáng nhu hòa, chiếu rọi khung cảnh vui vẻ bên dưới.
Trên yến hội bày đầy các loại đồ ăn mỹ vị, tản ra hương thơm mê người.
Tiếng hoan hô cùng với lời chúc phúc không ngừng vang lên, toàn bộ đại sảnh dùng để tổ chức yến hội đều chìm trong bầu không khí hiền hòa, thân thiện.
Phụ thân của Lý Thủy Đạo, cũng là chấp sự nhà kho Lý Hạo Sơn đã đặc biệt chuẩn bị một phần hạ lễ. Ông ấy tự tay giao món quà nọ cho Lý Thiên Phong.
"Chúc mừng bảo chủ đại nhân cưới được nhi tức về nhà."
"Ha ha ha ha... Hai đứa chúng chỉ mới đính hôn thôi." Lý Thiên Phong xua tay nói.
"Hai chuyện này cũng giống nhau mà? Hạo Sơn ta xin chúc mừng trước, đây là một bình Trường Xuân Đan, là đan dược do nhi tử của ta tự tay luyện chế. Thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, tăng trưởng nguyên khí. Chỉ là một chút lễ vật nho nhỏ không đủ kính ý, mong bảo chủ đại nhân nhận cho." Lý Hạo Sơn dâng món quà lên bằng cả hai tay.
"Hạo Sơn, ngươi quá khách khí rồi."
"Nên là như vậy..."
Cứ như vậy, tiếng nói cười vui vẻ không ngừng vang lên trong yến hội, mọi người đều tranh nhau chúc phúc cho đôi phu thê mới...
Hạ Nhược Tuyết đang ngồi trong tiểu viện bên ngoài Luyện Đan thất.
Cây ngô đồng trong đình viện nhẹ nhàng rung rinh theo gió, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu qua tán cây, chiếu xuống gương mặt nàng.
Vẻ mặt của nàng cực kỳ uể oải, làn da tái nhợt, hai mắt vô thần, giống như đã mất đi toàn bộ hi vọng và sức sống.
Ngày hôm qua, bảo chủ Lý Thiên Phong làm ra động tĩnh lớn như vậy, khiến cho tất cả mọi người ở bên trong Thiên Trì bảo này đều biết Chu Hồng Linh đã hoài thai rồi...
Mà tin vui này lại là nguyên nhân mang đến nỗi thống khổ cho Hạ Nhược Tuyết.
Bởi vì cả hai người bọn họ cùng hành sự như nhau, nhưng Chu Hồng Linh đã có hỉ mạch, trong khi bản thân nàng vẫn không có lấy một chút phản ứng nào.
Điều này làm trong lòng nàng vô cùng mất mát và bất lực.
Cho nên… vấn đề không phải do tướng công mà là nàng.