Từ bên trong Luyện Đan thất có một luồng đan khí màu tím nhạt lượn lờ bay lên, giống như U Hồn không ngừng bồi hồi bên trong đình viện.
Ánh mặt trời xuyên qua đan khí, tạo nên cảnh tượng mơ mơ hồ hồ, giống như cả thế giới đều bị bao phủ bên trong u ám.
Trên bàn đá trong tiểu viện, nước trà đã nguội lạnh nhưng chẳng có người đi thay.
Hạ Nhược Tuyết có cảm giác bản thân giống như một đồ vật đã bị bỏ quên trong góc, chỉ biết cô độc mà yên tĩnh qua ngày.
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong lòng khiến nàng không khỏi hồi tưởng lại quá trình tu luyện của mình.
《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》 tuyệt đối là ma công. Bộ công pháp này đến từ mộ huyệt dưới lòng đất, muốn tu luyện nó phải dùng sinh hồn để tế tự. Hơn nữa, nếu muốn gia tăng tu vi, tu sĩ lại nhất định phải dính tới huyết tinh và tử vong.
Tu vi tăng lên một chút cũng đồng nghĩa với vô số sinh mệnh tiêu tan.
Mà hiện giờ, bởi vì nàng tu luyện loại công pháp ma đạo này nên cả đời này cũng không thể mang thai được.
Có lẽ đây chính là "Nhân quả".
Loại cảm giác bản thân không thể vì phu quân mà kéo dài huyết mạch này, khiến trong lòng nàng cảm thấy vô cùng uể oải và tuyệt vọng, thậm chí nàng còn có cảm giác bản thân mình giống hệt một kẻ phế nhân.
Vào lúc này, đột nhiên cánh cửa bên ngoài Luyện Đan thất lại từ từ mở ra...
Lý Thủy Đạo đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nước trà đã nguội...
Lý Thủy Đạo phẩy tay, đổ nước trà đã nguội đi, sau đó lại một lần nữa pha một bình trà nóng.
"Uống một ngụm đi." Lý Thủy Đạo dùng hai tay đưa nước trà tới bên cạnh Hạ Nhược Tuyết.
Những chiếc lá trên cây ngô đồng bên ngoài nhẹ nhàng lay động theo gió, ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt Lý Thủy Đạo làm cho dung mạo kia trở nên hiền hòa đến lạ.
Hạ Nhược Tuyết nhìn phu quân của mình, trong lòng càng thêm áy náy.
"Nàng có sinh được hài tử hay không cũng không sao, bởi vì thứ mà nàng theo đuổi chính là trường sinh đại đạo. Chúng ta đừng để những quan niệm thế tục này trói buộc chính mình." Lý Thủy Đạo an ủi.
Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của phu quân, nàng biết Lý Thủy Đạo đang an ủi nàng. Nàng hít thật sâu một hơi rồi nói: "Thủy Đạo, thực xin lỗi."
Lý Thủy Đạo mỉm cười nói: "Tuyết Nhi, giữa chúng ta không cần nói đúng sai. Chúng ta là người một nhà, mà đã là người một nhà, thì không có lỗi."
Khóe mắt Hạ Nhược Tuyết lập tức trở nên ươn ướt...
"Tuyết Nhi, ở đây ta có một phong thư, nàng hãy giúp ta đưa nó cho tộc trưởng." Lý Thủy Đạo lấy một phong thư ra, giao cho Hạ Nhược Tuyết.
Phong thư này không dùng sáp niêm phong, nghĩa là không phải mật thư.
"Được." Hạ Nhược Tuyết nhận lấy thư tín, trong lòng nàng có chút tò mò, nhưng lại không dám mở thư ra xem ngay trước mặt Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo mỉm cười giải thích: "Ba mươi phần tài liệu do ta tự mình mang đến đều đã luyện chế thành Ngọc Hành đan cả rồi. Tỷ lệ thành đan cũng không tệ lắm, nàng hãy nói tin tức này cho tộc trưởng, để sau này, mỗi khi trong tay người có tài liệu luyện chế Ngọc Hành, người sẽ đưa cả cho ta. Mỗi ngày ta mở một lô, sẽ thu một viên Ngọc Hành đan làm thù lao, số còn lại đều giao cho gia tộc."
"Liệu tộc trưởng có đồng ý hay không?" Hạ Nhược Tuyết lo lắng hỏi.
"Hẳn là người sẽ đồng ý, dù trong tộc có phát sinh một chút khó khăn gì đó, người cũng có thể thương lượng cùng ta." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
"Vậy ta sẽ đi ngay." Hạ Nhược Tuyết gật đầu, trực tiếp nhét thư tín vào trong ngực.
"Đi nhanh về nhanh."
"Phu quân cứ yên tâm, ta có thể quay về ngay đêm nay." Hạ Nhược Tuyết không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi. Nàng tìm một chốn không người, nhanh chóng bay lên, biến thành một luồng độn quang.
Đối với tu sĩ Dung Linh cảnh, khoảng cách giữa Thần Mộc thành và Thiên Trì bảo thật sự rất gần, chỉ cần nửa ngày là có thể đi qua rồi quay lại.
Nhưng nếu Lý Thủy Đạo trở về một chuyến, có lẽ phải tốn mất hai ngày đi đường.
...
Sau khi Hạ Nhược Tuyết rời khỏi, nàng lập tức hóa thành một luồng độn quang màu huyết hồng bay đi.
Nàng càng bay càng cao, dần dần biến mất ở phía chân trời...
Nửa ngày sau, một luồng hồng quang từ trên không trung hạ xuống, cuối cùng đã dừng lại trên vách núi.
Sau khi hồng quang tiêu tán, người bên trong nhanh chóng hiện thân.
Đó là một nữ tử tóc dài mặc hắc y. Nàng đứng ở trên đỉnh, quan sát tình huống dưới chân núi, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Chỉ thấy trên quan đạo rộng lớn dưới chân núi kia, một hàng gồm ba người đang cưỡi ngựa chạy như bay, người dẫn đầu trong đó chính là Lý Hạo Dương.
Thật trùng hợp, bởi vì đoàn người này và Hạ Nhược Tuyết lại đi cùng một đường, đích đến đều là gia tộc.
Trên thực tế, Lý Hạo Dương đã xuất phát từ ngày hôm qua rồi, đáng tiếc gã không thể phi độn, chỉ có thể giục ngựa tiến về phía trước. Bởi vậy, tuy trên đường không gặp phải chuyện gì trì hoãn bản thân, nhưng đường xá khúc khuỷu, lại phải trèo đèo lội suối, khiến cho tốc độ của bọn họ kém Hạ Nhược Tuyết có thể phi độn quá xa.
Khi nhìn thấy người này, Hạ Nhược Tuyết lập tức nắm chặt hai tay, trong mắt lộ ra một mảnh hung quang dữ tợn.
...
Một canh giờ sau, độn quang của Hạ Nhược Tuyết hạ xuống vùng ngoại thành của Thần Mộc thành, sau đó nàng đi bộ vào bên trong, một đường thuận lợi tiến thẳng tới Lý phủ.
Nàng gõ vang cửa thư phòng của tộc trưởng Lý Hải Mặc.
Sau khi được đối phương cho phép, nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tộc trưởng Lý Hải Mặc lộ vẻ mặt mỉm cười khi nhìn thấy nàng: "Hạ cô nương, sao ngươi đã trở lại rồi?"
"Vi phu nhờ ta mang thư tới cho người." Hạ Nhược Tuyết đến gần Lý Hải Mặc, hai tay cầm thư của Lý Thủy Đạo đưa cho lão.
Nghe xong câu này, sắc mặt Lý Hải Mặc lập tức trở nên trịnh trọng, lão tiếp nhận phong thư kia, cẩn thận mở ra.
Một mảnh chữ viết trên lá thư lập tức in vào trong mắt.
Tộc trưởng đại nhân và các vị trưởng lão trong gia tộc tôn kính:
Luyện Đan Thuật của ta nay đã đạt tới trình độ thành thục, có thể luyện chế "Ngọc Hành đan", tỷ lệ thành đan cũng không thấp.
Khẩn cầu gia tộc mỗi khi thu thập được tài liệu luyện chế Ngọc Hành đan, hãy cung cấp cho ta. Mỗi ngày ta sẽ mở một lò, sau khi luyện thành chỉ cần lấy một viên Ngọc Hành đan, toàn bộ số đan dược còn lại sẽ thuộc về gia tộc, dùng nó để cung cấp cho quá trình phát triển lâu dài của gia tộc.