Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 316 - Chương 316: Thực Lực Phô Bày Ra Đó…Không Phục Không Được!

Chương 316: Thực Lực Phô Bày Ra Đó…Không Phục Không Được! Chương 316: Thực Lực Phô Bày Ra Đó…Không Phục Không Được!

Ta tin chắc rằng, với tài nghệ luyện đan cùng với tỷ lệ thành đan của mình, gia tộc sẽ nhận được lợi ích thật lớn.

Ta nguyện coi đây là cống hiến sức mình vì gia tộc.

Không phải ta ham tư lợi, chỉ đơn giản là trong lòng hi vọng có thể đem sở học của bản thân phát dương quang đại, tạo phúc cho mọi người.

Ta biết rõ trọng trách cùng với kỳ vọng của gia tộc, bởi vậy trong lòng mới nguyện coi đây là một cơ hội để bản thân mình tới cống hiến một phần sức lực vì sự phồn vinh của gia tộc.

Khẩn cầu các trưởng lão trong gia tộc hãy cân nhắc kỹ lưỡng, cũng mong mọi người hãy thành toàn cho thỉnh cầu của ta.

Người gửi,

Lý Thủy Đạo cung kính.

...

Lời lẽ trên bức thư có vẻ hùng hồn; mãnh liệt, mỗi câu mỗi chữ đều là suy nghĩ cho gia tộc, nhưng trên thực tế, mục đích chân chính của hắn lại là muốn tài nguyên.

Lý Hải Mặc lập tức rơi vào im lặng...

Đúng vậy, Lý Thủy Đạo vốn là truyền nhân quang diệu của gia tộc, theo lý, hắn nên được hưởng nhiều tài nguyên hơn.

Chỉ là dựa theo những lời hắn nói, hắn muốn mỗi ngày một viên "Ngọc Hành đan", tương đương với ngày nào cũng ăn hơn bốn khối linh thạch, một năm sẽ ăn hơn một ngàn năm trăm khối linh thạch.

Trong khi ở thời điểm hiện giờ, bí phủ hang động dưới lòng đất do Lý Hạo Hãn đang phụ trách còn chưa bắt đầu đi vào sản xuất, quặng mỏ khoáng sản tại Thiên Trì địa hỏa cũng chưa tìm được nguồn tiêu thụ, mức chi tiêu trong gia tộc quá lớn, căn bản không đủ sức chi cho một khoản tốn kém như vậy.

Nhưng Lý Thủy Đạo cũng nói Luyện Đan Thuật của hắn không tồi, tỷ lệ thành đan rất cao, nếu thật sự là như thế, chỉ cần không mất mát đi quá nhiều, ngược lại … ông ấy cũng có thể làm như hắn mong muốn...

Lý Hải Mặc suy tư thật lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: "Hạ cô nương, việc này ta đã biết, ta sẽ mau chóng mời các vị trưởng lão trong gia tộc cùng tới dự họp tộc hội, thương nghị về chuyện này, cũng sẽ mau chóng đưa ra một câu trả lời thuyết phục. Ngươi cứ trở về trước đi."

Hạ Nhược Tuyết khom mình hành lễ, sau đó rời đi.

Sau khi Hạ Nhược Tuyết rời khỏi, Lý Hải Mặc lại cầm lá thư lên, xem đi xem lại tới mấy lần.

Rõ ràng là một chuyện mưu lợi cho bản thân, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại luôn mồm nói mình vì gia tộc.

Có thể nói, đây tuyệt đối là dùng cảm tình đả động tâm can người khác, lại dùng đạo lý làm cho người khác hiểu ra, khiến người ta không thể không phục được.

"Đúng là tiểu tử lợi hại!" Lý Hải Mặc cũng phải lộ vẻ mặt thán phục.

Từ phong thư này, lão như thấy được hình bóng của Lý Thiên Tuyệt...

Lý Thiên Tuyệt kia… vì tư lợi của bản thân mà phản bội gia tộc, khiến cho gia tộc bất đắc dĩ phải chạy nạn từ Bích Hải môn đến tận đây, trên đường, vô số tộc nhân đã chết.

Nhưng tới cuối cùng, đối phương lại một lần nữa thông qua bản thân lão để quản lí gia tộc.

Lúc ấy, khi đối phương lại một lần nữa xuất hiện trước mặt lão, cũng luôn miệng nói bản thân làm vậy là vì gia tộc, hoàn toàn không đề cập tới tư lợi của bản thân. Thậm chí lời lẽ còn hùng hồn dõng dạc hơn cả phong thư này.

Trên thực tế, Lý Hải Mặc vốn không bị những lời nói hươu nói vượn của đối phương thuyết phục, lão vốn không phải người ngây thơ đến độ cam tâm tình nguyên bị một kẻ phản đồ điều khiển… chỉ vì lúc đó Lý Thiên Tuyệt đã tu luyện tới Nạp Hư cảnh rồi.

Thực lực phô bày ra đó…Không phục không được!

Cho nên mới nói, gia tộc không thể phán xét đối phương, ngược lại muốn duy trì gia tộc, chỉ có thể dựa vào một người như vậy, đây chính là sự thật.

Nhỏ yếu phải học được cách nghe lời.

Kính cẩn nghe theo và phục tùng chính là "Lễ nghi".

Nhược mà không biết lễ, chính là tự mình lựa chọn một con đường chết.

Ở trước mặt Lý Thiên Tuyệt, Lý Hải Mặc chả khác gì một tên vãn bối cả...

Lý Hải Mặc đã là kẻ đã gần đất xa trời rồi, bởi vậy, xét đến cùng chuyện lão hạ thấp bản thân mình như thế, cũng là vì gia tộc, vì tôn tử hậu bối của Lý gia thôi.

Ngay lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Âm thanh nọ càng ngày càng gần, càng ngày càng dồn dập, rõ ràng là người kia đang chạy về phía thư phòng.

Lý Hải Mặc biến sắc, lập tức đứng dậy đi tới trước cửa, trực tiếp đẩy cửa ra.

Bên ngoài cửa, một gã tộc vệ đang thở hồng hộc đứng đó, vẻ mặt đầy kích động.

"Tộc trưởng đại nhân, chuyện không hay rồi!" Tộc vệ kia ôm quyền vội vàng bẩm báo: "Thiếu tộc trường Lý Hạo Dương gặp phải ma tu tập kích!"

Một tiếng kinh người, giống như tiếng sấm sét giữa trời quang, sắc mặt Lý Hải Mặc lập tức đại biến, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng. Lão túm lấy cổ áo tên tộc vệ kia, vội vàng hỏi han: "Lý Hạo Dương gặp phải tập kích ở chỗ nào?"

Tộc vệ kia chỉ vào một phương hướng, nói: "Thiếu tộc trường bị ma tu tập kích ở ngay vùng ngoại ô, chúng ta phải chạy nhanh qua đó bây giờ!"

Trong lòng Lý Hải Mặc nóng như lửa đốt, lão lập tức hóa thành một luồng độn quang bay vút đi.

...

Vào lúc ban đêm, Hạ Nhược Tuyết đã quay về tới Thiên Trì bảo.

Sau đó, nàng trực tiếp kể lại những điều tai nghe mắt thấy ở bên trong thư phòng tộc trưởng cho Lý Thủy Đạo nghe.

Lý Thủy Đạo nghe xong trầm ngâm một lát mới nói: "Nếu tộc trưởng muốn tổ chức tộc hội thương lượng với mọi người, thì chuyện này cứ từ từ cũng được."

Vì thế, hàng ngày Hạ Nhược Tuyết cùng với Lý Thủy Đạo đều tới chỗ phụ thân Lý Hạo Sơn. Bọn họ nói chuyện phiếm, dạo chơi quanh núi, thưởng thức phong cảnh, ngẫu nhiên còn gặp được Chu Hồng Linh trên con đường nhỏ hẹp tại Thiên Trì bảo.

Mỗi lần gặp nhau, hai bên đều chào hỏi đúng lễ nghi, thậm chí còn mở lời hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương.

Hiện giờ Chu Hồng Linh đã có thai, đương nhiên Hạ Nhược Tuyết sẽ không tiếp tục làm ra loại chuyện hoang đường như trước nữa.

Ba ngày sau, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết đang phẩm trà trong tiểu viện thuộc Thiên Trì bảo.

Tuy tiểu viện này không lớn, nhưng hoa cỏ xanh um, yên tĩnh hiền hòa.

Ngay lúc hai người đang vui vẻ trò chuyện, đột nhiên cửa viện bị gõ vang. Vừa mở cửa viện ra, đã thấy một vị thiếu niên tuấn tú đang đứng bên ngoài.

Người này ôn nhuận như ngọc, rất có khí độ.

Lý Thủy Đạo cũng có một chút ấn tượng về người này, biết gã là tộc nhân của Lý gia, nhưng lại không biết tên.

Bình Luận (0)
Comment