Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 323 - Chương 323: Hiểu Đạo Lý Đối Nhân Xử Thế!!!

Chương 323: Hiểu Đạo Lý Đối Nhân Xử Thế!!! Chương 323: Hiểu Đạo Lý Đối Nhân Xử Thế!!!

Ngay tại thời điểm các huynh đệ đang tán gẫu hăng say, đột nhiên một vãn bối tên là Lý Thủy Đạo xuất hiện, hắn lập tức thông báo mình sẽ tiếp nhận chức vụ bảo chủ.

Nhưng hắn vốn không có thủ dụ của tộc trưởng làm cơ sở.

Điều này khiến các vị trưởng bối đang ngồi bên kia đều mở miệng cười nhạo hắn.

Có điều… Lý Thủy Đạo kia không hề nao núng vì chuyện này, hắn lại đột nhiên tế ra một thanh phi kiếm, trực tiếp chém đứt một cánh tay của chấp sự phòng thu chi.

Trong nháy mắt này, không khí nhanh chóng chuyển thành vô cùng căng thẳng.

Các huynh đệ đều đứng lên, bảy cường giả Thông Linh cảnh hậu kỳ chuẩn bị đối phó với một mình hắn.

Bảy đánh một, cục diện này quá dễ dàng với bọn họ.

Chỉ là… nếu bọn họ trực tiếp ra tay chế phục tên vãn bối Lý Thủy Đạo này, tất sẽ đưa tới phiền toái cho mình.

Xét cho cùng, những lời phụ thân của hắn nói cũng đúng, mỗi lần tộc trưởng mở tộc hội, ngài ấy đều sẽ nhắc tới tên hắn. Điều này đã đủ để nói lên rằng, ở trong lòng tộc trưởng, địa vị của hắn rất cao.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ nên xử lý như thế nào đây?

Ngay tại thời điểm các huynh đệ đang đau đầu suy nghĩ về chuyện có nên bắt hắn lại hay không, thì Lý Thủy Đạo kia lại trực tiếp cầm một cây trường thương trong tay, hung hăng vọt tới.

Hắn vừa ra tay, lại có thể gây nên dị tượng cát bay đá chạy.

Trời ạ, đó là thượng phẩm pháp khí! Là thượng phẩm pháp khí chỉ cao thủ Địa Bảng hoặc là nhị giai tu sĩ mới đủ tư cách có được!

Loại vật phẩm này, mỗi một kiện đều có giá trị xa xỉ, cần tới vài ngàn linh thạch mới mua được.

Lý Thiên Xương lập tức có cảm giác một đống tiền ngọc vừa phô thiên cái địa, đập thẳng xuống đầu mình.

Thứ này vốn không phải cát bay đá chạy!

Nó là tiền!

Tất cả đều là tiền ngọc tỏa sáng long lanh.

Nhưng gã không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hàn khí bức người đang lao đến kia chỉ là một phương diện, nguyên nhân lớn hơn chính là gã sợ mình không cẩn thận làm hỏng kiện bảo bối kia đi.

Nếu thực sự làm như vậy thì có gộp chung cả bảy người bọn họ lại cũng không đền nổi đâu.

Huống chi bị tiền đập, sao có thể chạy trốn được?

Bởi vậy tình huống sau đó cũng không quá bất ngờ, bảy người Lý Thiên Xương đều bị Lý Thủy Đạo dùng một cây trường thương dễ dàng đánh ngã xuống đất...

Đây là kết cục tốt nhất rồi...

Lại nói, nếu bọn họ không bị hắn đánh ngã ra đất, mà trực tiếp xông lên bắt lấy Lý Thủy Đạo, thì kết quả sẽ như thế nào?

Bắt lấy người tâm phúc của gia tộc, có khác nào tự nhiên lại đi chọc họa cho mình không?

Lại nói, kể cả khi bọn họ bắt được hắn đi chăng nữa, thì bọn họ vốn là thị vệ, có thể lên làm bảo chủ được sao?

Đương nhiên là không rồi.

Cho nên so với làm một việc vô ích, chẳng mang đến lợi lộc gì, mà ngược lại, còn có thể chọc họa cho mình, thì làm một tên phế vật nằm dưới đất, chính là kết cục tốt nhất.

Không phải đạo đức nghề nghiệp không tốt, thật sự là thực lực không áp đảo.

Lại nói, thị vệ trưởng Lý Thiên Kiêu kia, đối phương còn lợi hại hơn gã nhiều, nhưng ngay cả đối phương cũng trực tiếp nằm lăn dưới đất, động cũng không chịu động lấy một cái.

Là thực lực không đủ sao?

Không!

Là hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

...

Trên mặt chấp sự phòng thu chi đầy vẻ khiếp sợ.

Phải biết rằng, ông ta vốn là trưởng bối đời chữ “Hải” trong gia tộc, bởi vậy trong lòng vốn không xa lạ gì đối với thực lực của nhóm tộc vệ trong Thiên Trì bảo, mỗi một người trong nhóm bọn họ đều là tồn tại không thể khinh thường.

Vậy mà, Lý Thủy Đạo trẻ tuổi trước mắt này lại có thể dùng một thương, trực tiếp quét ngã bảy người bọn họ xuống đất, khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Vào thời khắc này, ông ta có thể cảm nhận được uy hiếp tử vong, bởi vì mũi thương sắc bén của Phi Sa Thương đang kề sát vào cổ ông ta.

Chấp sự phòng thu chi vội vàng chớp mắt mấy cái, bày ra nụ cười nịnh nọt, rồi run giọng nói: "Bảo... Bảo chủ đại nhân, xin hãy bớt giận, tiểu nhân có mắt như mù, đã mạo phạm ngài rồi."

"Nhặt cánh tay dưới đất lên đây, nhìn xem có thể nối lại hay không." Lý Thủy Đạo lập tức thu hồi cây trường thương, nói.

"Cái này... Còn có thể nối lại sao?" Chấp sự phòng thu chi lại lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Đồng tham của lão kế toán trong phòng thu chi là gì?"

"Lão kế toán này từ Bích Hải môn tới đây, khẳng định là đồng tham không phải thằn lằn, thậm chí khả năng cao là lão vốn không có đồng tham."

"Vậy thì xong rồi..." Trong đám đông lập tức truyền ra vài âm thanh nghị luận của nhóm người hiểu chuyện, những lời nói này, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Vừa bị chém đứt, vẫn còn cơ hội." Lý Thủy Đạo vừa dứt lời, phụ thân Lý Hạo Sơn của hắn đã lập tức đi tới nhặt cánh tay "Vừa bị chém đứt" kia lên, lại đồng lòng hợp lực cùng nhóm người bên cạnh, trợ giúp chấp sự phòng thu chi nối lại cánh tay đã đứt của mình, còn cố gắng hết sức để đoạn kết nối ấy được củng cố vững vàng hơn.

Lý Thủy Đạo thấy vậy, không chút do dự đã nhanh chóng thi triển đạo pháp.

Thủy Nguyệt Lưu Châu.

Chỉ thấy hai tay hắn nhẹ nhàng nhấc lên, rồi ngay sau đó, một mảnh ánh trăng màu xám bạc xuất hiện, chúng trực tiếp quấn quanh đầu ngón tay hắn, lại nhanh chóng ngưng kết ra một giọt nước thật nhỏ.

Giọt nước này một mực tản ra quang mang nhu hòa, tựa như một viên minh châu mang theo ánh trăng tinh khiết.

Lý Thủy Đạo để giọt nước ấy lơ lửng phía trên cánh tay của chấp sự phòng thu chi, sau đó nhẹ nhàng dẫn đường cho nó, để giọt nước này chậm rãi xoay tròn.

Giọt nước bắt đầu xoay tròn, khiến cho lực lượng đạo pháp ẩn chứa trong đó dần dần lan tỏa ra ngoài, lại rót vào bên trong cánh tay đứt của chấp sự phòng thu chi.

Chấp sự phòng thu chi cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp vừa bám lên cánh tay mình, làn da của ông ấy bắt đầu khép lại, máu tươi trên miệng vết thương đã ngừng chảy.

Hiển nhiên là lực lượng chữa trị do giọt nước nọ phóng thích ra đang phát huy công hiệu khôi phục của nó, đang chậm rãi làm cho cánh tay của ông ấy quay về trạng thái ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment