Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 322: Tiên Đoạn Hậu Nghị, Tiền Trảm Hậu Tấu!!!

Chương 322: Tiên Đoạn Hậu Nghị, Tiền Trảm Hậu Tấu!!! Chương 322: Tiên Đoạn Hậu Nghị, Tiền Trảm Hậu Tấu!!!

Hai mắt Lý Thủy Đạo chợt lóe, hắn lập tức lấy thanh thượng phẩm pháp khí Phi Sa Thương từ bên trong túi trữ vật ra ngoài, lại chống cán thương xuống một hòn đá dưới mặt đất, phát ra tiếng vang chát chúa.

Ngay sau đó, giọng nói của hắn lập tức vang vọng cả nhà ăn: "Không phải ta muốn đến chủ trì đại cục, mà là nơi này đã không còn người tới chủ trì đại cục nữa rồi, lỡ như có kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm, thì ai sẽ là người tới thống lĩnh, ai sẽ là người tới xử lý mọi vấn đề?"

"Bảo chủ đã rời đi thật rồi?" Ánh mắt của chấp sự phòng thu chi lập tức chớp động hỏi.

"Cực kỳ chính xác!" Lý Thủy Đạo lại khẳng định.

“Dù vậy thì nơi này cũng không tới lượt ngươi làm chủ, muốn chấp chưởng một khu vực, ít nhất cũng phải là trưởng lão tông môn, một tiểu tử như ngươi, còn chưa đủ tư cách và kinh nghiệm để đảm nhận chức vị này."

"Đúng vậy! Ta còn nhớ… hình như ngươi chính là nhi tử của Lý Hạo Sơn, phụ thân ngươi còn đang làm chấp sự giống như chúng ta, nếu ngươi lên làm bảo chủ chẳng phải cũng sẽ quản lý cả hắn sao?"

"Các tộc nhân, các ngươi nói xem, chuyện này có thích hợp hay không?"

"Ha ha ha ha... Nhi tử quản lão tử, đúng là chuyện này không thích hợp."

Cả nhóm thợ mỏ, thị vệ lẫn chấp sự, thậm chí là đám đầu bếp đang xem náo nhiệt cũng phá lên cười.

Lý Thủy Đạo cụp mi mắt xuống, hắn từng trấn thủ bí phủ Lãnh Nguyệt Hoa của gia tộc một năm, đây vốn là chuyện chỉ trưởng lão trong gia tộc mới có thể làm, nhưng vì khu vực mà hắn trấn thủ chính là bí phủ, cho nên gia tộc không hề tuyên dương chuyện này.

Đối mặt với những lời cười nhạo, nhưng Lý Thủy Đạo không hề dao động, hắn vẫn bình tĩnh ôn hòa, nhìn về phía chấp sự phòng thu chi, mở miệng hỏi: "Bình thường, ngươi dùng tay nào để ghi chép các khoản thu chi?"

Chấp sự phòng thu chi cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời: "Là tay phải."

Lý Thủy Đạo không nói không rằng đã vỗ một cái vào túi trữ vật, lấy ra Tiểu Ngư Kiếm.

Tiểu Ngư Kiếm đột ngột ra tay, thế như tia chớp, một kiếm liền chặt đứt tay trái của chấp sự phòng thu chi, máu tươi văng khắp nơi.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng bất thình lình này dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, bao gồm cả phụ thân Lý Hạo Sơn của Lý Thủy Đạo nữa. Ông ấy vốn ngồi rất gần vị chấp sự phòng thu chi nọ, bởi vậy ngay khi cánh tay rơi xuống, máu tươi lập tức bắn lên mặt ông.

"A!" Chấp sự phòng thu chi phát ra một tiếng kêu to đầy thê thảm, gương mặt ông ta trở nên vặn vẹo, mái tóc xõa tung, đôi mặt trợn trừng trừng như muốn nứt ra. Ông ta lập tức mở miệng lớn tiếng rít gào: "Vô cớ ra tay đối với tộc nhân! Là trái với tộc quy, tộc vệ ở đâu? Giết hắn!"

Nghe được lời này, nhóm thị vệ vừa rồi còn ngồi ăn cơm, đều đứng cả dậy.

Tới lúc này Lý Hạo Sơn mới phản ứng lại, trong lòng hiểu nhi tử của mình đã gây nên đại họa rồi, vì thế, ông cũng lớn tiếng nói: "Tộc trưởng thường nhắc đến tên của nhi tử ta trong tộc hội. Hẳn là trong việc này có sự hiểu lầm rồi."

"Tất cả mọi người đều nhìn thấy thì có gì mà hiểu lầm? Lý Hạo Sơn! Ngươi bao che cho nhi tử, cũng có tội như hắn." Chấp sự phòng thu chi liều mạng hô to.

Lý Thủy Đạo đang cầm Phi Sa Thương trong tay, thân hình như điện, trực tiếp lao về phía bảy tên thị vệ.

Băng thiềm hàn khí bám lên Phi Sa Thương.

Trường thương quét qua, thượng phẩm pháp khí Phi Sa Thương trực tiếp phát động thần thông, hòn đá sắc bén có kích cỡ bằng nắm tay trực tiếp mang theo hàn khí gào thét lao qua.

Hàn ý lạnh thấu xương khiến cho động tác của bảy tên thị vệ đình trệ lại.

Ngay giây tiếp theo, hòn đá đang bay thẳng đến, trực tiếp vỡ tung ra, hung hăng đập thẳng lên người bọn họ, khiến cho cả đám người kia quá bất ngờ, không kịp trốn tránh.

Thương chưa đến, hàn khí và phi sa đã tới trước rồi.

Hòn đá xé rách không khí, phát ra tiếng rít bén nhọn, bọn thị vệ đều bị phi sa và hàn khí xâm nhập vào người, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lý Thủy Đạo đại triển thần uy.

Một con sói bình thường, muốn leo lên vị trí đầu đàn, nhất định phải chiến đấu.

Đây là quy tắc đến từ xã hội nguyên thuỷ.

Thế công Lý Thủy Đạo như tật phong sậu vũ, trong lúc trường thương bay múa, bọn thị vệ đều ngã xuống đất, không thể ngăn cản được uy lực của hắn. Hắn cũng không ra tay trí mạng, chỉ dùng thân thương nện xuống, nhưng vẫn làm cho bọn họ không thể chống cự được.

Trong lúc trường thương vung lên, trực tiếp phát ra tiếng rít phá không, mỗi một lần nện xuống đều mang đến lực trùng kích kịch liệt.

Bọn thị vệ bị đánh cho bay lên, rồi té ngã dưới đất, không thể tiếp tục đứng dậy được.

Sau khi dễ dàng đánh ngã toàn bộ nhóm thị vệ, Lý Thủy Đạo cầm trường thương chỉ thẳng vào cổ chấp sự phòng thu chi, lạnh giọng nói: "Gia tộc đã cho phép ta quản lý Thiên Trì bảo này, cũng có nghĩa là ta nắm quyền tiên đoạn hậu nghị, tiền trảm hậu tấu!"

(Tiên đoạn hậu nghị : quyết trước báo sau)

Chấp sự phòng thu chi nhìn thấy mũi thương sắc bén, ba lần liên tục chọc thẳng vào đôi mắt, ông ta lập tức chuyển biến hoàn toàn, từ phẫn nộ mất đi lý trí thành bình tĩnh vô cùng, thậm chí trên mặt còn lộ ra một nụ cười nịnh nọt...

Mặt trời chiều ngả về tây, bên trong nhà ăn của Thiên Trì sơn tràn ngập một bầu không khí náo nhiệt.

Thị vệ Lý Thiên Xương cùng các huynh đệ được Lý gia phái đến trú đóng ở Thiên Trì bảo, đang ngồi vây quanh cùng một chỗ thưởng thức bữa tối.

Các huynh đệ thị vệ vừa ăn cơm, vừa hứng trí bừng bừng nói chuyện phiếm với nhau. Thân là thị vệ, cho nên chuyện mà bọn họ thích tán gẫu nhất chính là sự thay đổi của Địa Bảng trong tông môn.

Những tồn tại xếp hạng trên Địa Bảng của tông môn đều là tu sĩ Thông Linh cảnh như bọn họ, nhưng đám người ấy lại là tồn tại được vạn người kính ngưỡng, còn bọn họ chỉ có thể đi làm thị vệ.

Bởi thế, mỗi khi nói chuyện về đám người này, dường như trong lòng bọn họ lập tức dâng lên một loại hào tình vạn trượng muốn đi lên Địa Bảng, muốn trực tiếp tham gia vào hồi tranh đấu xếp hạng kia.

Giống như người đang đứng trên bảng xếp hạng ấy chính là mình vậy...

Bình Luận (0)
Comment