Lý Thủy Đạo cười nhạt trả lời: "Đại trưởng lão quá khen, mỗi ngày ta chỉ mở một lò, vốn không phải do ta lười biếng, mà là quá trình luyện chế cần phải hết sức chăm chú, tiêu hao tâm thần quá lớn, nếu liên tục mở lô thứ hai, tỷ lệ thành đan sẽ rất thấp, tám chín phần mười chỉ làm lãng phí tài liệu mà thôi."
"Còn có cách nói như vậy sao?" Lý Hải Long cau mày hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, mỗi ngày mở một lò tỷ lệ thành đan gần như trăm phần trăm, nhưng tới lô thứ hai chắc chắn sẽ thất bại." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
Nhưng đương nhiên đây là nói dối!
Lý Thủy Đạo trả lời như vậy, chỉ thuần túy không muốn trở thành công cụ luyện đan của gia tộc mà thôi. Lại nói, mỗi ngày mở một lò như vậy không chỉ khiến hắn trở nên nhàn nhã, còn không làm ảnh hưởng đến thời gian tu luyện, mà mấu chốt là khiến tỷ lệ thành đan trở nên cao hơn.
Trên thực tế, vì bồi dưỡng luyện đan sư, rất nhiều gia tộc đều lên chợ thu mua lượng lớn tài liệu luyện chế Trường Xuân Đan và Hành Khí đan, mang về bắt buộc đệ tử trong gia tộc luyện đan.
Tới cuối cùng khi lặp đi lặp lại quá trình luyện đan buồn tẻ như vậy, linh tính trong lòng bọn họ đã phai nhạt đi, khiến cho cả đám dần dần trở nên tầm thường, vĩnh viễn cũng không thể thành tài được.
Hơn nữa giá cả của hai loại đan dược trên khi mang lên chợ tiêu thụ đã bị cạnh tranh tới mức trở thành rẻ như rau cải trắng rồi. Bởi vậy mới sinh ra tình trạng giá cả nguyên vật liệu dùng để luyện chế hai loại đan dược ấy còn đắt hơn đan dược thành phẩm.
Trên thực tế, luyện đan sư cần phải có hành vi chức nghiệp thường ngày, không cần biết tỷ lệ thành đan cao bao nhiêu, đều không thể làm hỗn loạn giá cả thị trường.
Nghệ thuật gia phải biết tiết chế, nếu danh họa có thể đưa vào sản xuất dây chuyền, nó còn được gọi là danh họa nữa hay không?
Danh họa còn đáng giá nữa hay không?
Cánh cửa Luyện Đan thất chậm rãi mở ra, một luồng dược hương nhàn nhạt bay tới.
Đại trưởng lão Lý Hải Long cầm đan dược Lý Thủy Đạo vừa luyện chế được trong tay, nhanh chóng đi về phía đội xe ngựa của trưởng lão đoàn.
Mấy chiếc xe ngựa nọ hình thành nên một không gian tương đối phong bế.
Các trưởng lão Lý gia từng người từng người một bắt đầu kiểm tra "Ngọc Hành đan" vừa được luyện chế, ai nấy đều khen không dứt miệng đối với phẩm chất của những viên đan dược này.
"Phẩm chất này tuyệt đối là thượng thừa!" Một vị trưởng lão tán thưởng nói.
"Không tồi, hương vị này tương đối thuần khiết." Một vị trưởng lão khác cũng tỏ vẻ đồng ý.
"Nhưng người này dùng tới ba phần linh tài, chỉ luyện chế ra được ba viên Ngọc Hành đan, tính theo giá cả còn chưa bằng giá mua đan dược thành phẩm ở chợ."
Một vị trưởng lão khác suy tư một lát, mới nói: "Đúng là tỷ lệ như vậy không hề có lời, nhưng chúng ta không thể cứ chăm chăm đi cân nhắc xem có lời hay không được. Lý Thủy Đạo vốn là truyền nhân quang diệu do nội bộ gia tộc chúng ta quyết định, hơn nữa tài nghệ luyện đan của hắn lại là vô sự tự thông. Gia tộc nên ủng hộ hắn phát triển, làm như vậy cũng vì lợi ích lâu dài của gia tộc mà thôi."
Nhưng lão vừa dứt lời, lại có một vị trưởng lão khác với khuôn mặt gầy gò bất mãn cười nhạo nói: "Hừ! Nhưng làm như vậy thì chúng ta sẽ thiệt thòi nhiều lắm. Vốn dĩ tài nguyên trong gia tộc chúng ta đã có hạn rồi, chẳng lẽ phải vì một tên luyện đan sư mà hy sinh tài nguyên phát triển các phương diện khác?"
"Ngươi đừng quên, tòa linh khoáng này chính là công lao của hắn."
"Đúng là công lao của hắn, nhưng cách hắn nuốt tài nguyên lại quá khó coi, nếu chúng ta cứ tùy ý để hắn phát triển đi xuống, nói không chừng trong tương lai, hắn lại muốn ồn ào phân gia."
...
Các trưởng lão có ý kiến không hoàn toàn tương đồng, vì vậy mới tranh luận không ngớt.
Đột nhiên, đại trưởng lão Lý Hải Long lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của mọi người, khiến cho cả đám trưởng lão kia chú ý tới.
"Được rồi, đừng cãi cọ nữa. Đây không phải là ba phần tài liệu mới luyện chế ra được ba viên đan dược, mà là một phần tài liệu luyện chế ra được bốn viên đan dược. Hắn đã thu lấy một viên rồi, ba viên này là giao cho gia tộc." Thanh âm của Lý Hải Long vô cùng bình tĩnh.
Chúng trưởng lão chợt rơi vào yên lặng. Bọn họ đều bị lời nói của Lý Hải Long làm rung động.
Một vị trưởng lão vừa rồi còn phát ngôn bừa bãi, đã lắp bắp hỏi: "Ngươi nói hắn chỉ luyện một lò, lại có thể luyện ra bốn viên Ngọc Hành đan?"
Lý Hải Long gật đầu.
Một vị trưởng lão khác không nhịn được hỏi: "Vậy vì sao hắn không luyện luôn hai phần tài liệu còn lại?"
Lý Hải Long trả lời: "Hắn nói mỗi ngày chỉ mở một lô."
Một vị trưởng lão khác không nhịn nổi, lập tức nói thầm: "Có bản lĩnh đẻ trứng vàng như vậy, vì sao không luyện nhiều hơn chứ?"
Lý Hải Long lắc đầu nói: "Hắn nói luyện đan là một môn kỹ nghệ tinh tế, chỉ có duy trì tiết tấu mỗi ngày mở một lò, mới có thể cẩn thận tỉ mỉ nắm chắc quá trình luyện đan, từ đó bảo đảm xác suất luyện đan thành công. Nếu tiết tấu bị quấy rầy, như vậy lô thứ hai tất sẽ thất bại."
Các trưởng lão nghe xong câu này, chợt rơi vào trầm tư. Bọn họ lại một lần nữa truyền tay nhau mấy viên đan dược kia, muốn xem kỹ luyện đan chi đạo của Lý Thủy Đạo.
"Ta từng nghe nói có một vài luyện khí sư, vì luyện chế một kiện thượng phẩm pháp khí, mà chấp nhận đi du sơn ngoạn thủy suốt ba năm chỉ vì tìm kiếm một cơ hội."
"Đúng vậy, ta còn nghe nói một vài luyện đan sư cao cấp có thể luyện chế Âm Dương Hóa Linh Đan, nhưng một năm chỉ mở một lò đan dược, không cần biết người ta cho bọn họ bao nhiêu thù lao, bọn họ cũng tuyệt đối không mở lô thứ hai."
"Phàm là luyện đan sư hoặc là luyện khí sư có trình độ, đều đặc biệt chú ý đến tiết tấu, cũng không biết vì sao."
"Là cảm ngộ, cảm ngộ đại đạo đó, các ngươi có hiểu không? Luyện đan hay luyện khí đều là dung nhập cảm ngộ đại đạo của bản thân mình vào trong đó. Loại chuyện này vô cùng huyền diệu khó giải thích, thường dân chúng ta nghiền ngẫm không ra đâu."
"Nghe nói về cực phẩm pháp khí Trảm Tiên Kiếm chưa? Kiếm thành là lúc luyện khí sư dấn thân vào trong lô, khiến cho Trảm Tiên Kiếm trở thành một món bảo vật tuyệt thế không thể phục chế." Một vị trưởng lão bổ sung thêm.