"Đối với những cao giai luyện khí sư đã được lưu danh sử sách kia, thì thứ mà bọn họ theo đuổi cả đời này cũng chỉ có duy nhất một điều, đó là luyện ra một kiện pháp khí cực hạn. Nếu ngày nào bọn họ cũng luyện thì một kiện cực phẩm pháp khí sao có thể bán được với giá mấy vạn linh thạch, còn quý giá hơn cả pháp bảo chứ?" Một vị trưởng lão khác phụ họa.
"Đúng vậy, đây là cảnh giới, là cảnh giới cực hạn không thể giải thích được."
...
Trải qua cuộc thảo luận giữa các trưởng lão, yêu cầu của Lý Thủy Đạo đã thuận lợi được thông qua.
Suy cho cùng, ai cũng hiểu đây vốn là một hồi kết cục song thắng.
Lý Thủy Đạo có thể miễn đi quá trình thu thập tài liệu luyện đan rườm rà, chỉ cần hằng ngày hắn cực kỳ nhàn nhã, mở một lò đan dược, là không chỉ nhận được tài nguyên mà bản thân mình cần cho tu luyện, mà trong quá trình luyện đan, hắn còn có thể tìm hiểu kĩ hơn về "Âm Dương Thiềm Chuyển".
Gia tộc vừa ủng hộ truyền nhân quang diệu tu luyện, lại có thể thông qua khoản giao dịch này để kiếm thêm chút linh thạch.
Đáng tiếc mỗi ngày Lý Thủy Đạo chỉ mở một lò, nếu hắn thực sự luyện chế cả ngày lẫn đêm, còn ngày ngày luyện đan không hề dừng lại, đúng là bọn họ có thể kiếm lớn rồi.
Đến đây, không một ai trong nhóm trưởng lão cho rằng Lý Thủy Đạo ăn chia như vậy là không đẹp nữa, ngược lại bọn họ còn cảm thấy hắn quá mức khiêm tốn, mỗi thời mỗi khắc cần cân nhắc vì gia tộc.
Một vị luyện đan đại sư luyện chế một lò đan dược, nhưng chỉ lấy một viên. Đây tuyệt đối là vô cùng nể tình rồi.
Nửa ngày sau, đại trưởng lão Lý Hải Long dẫn theo đoàn xe rời khỏi Thiên Trì bảo, bọn họ đã mang đi tất cả linh khoáng ở nơi này, chỉ để lại hơn ba mươi người.
Trong hơn ba mươi người này, ngoại trừ ba vị tộc nhân Lý gia, những người khác đều là tu sĩ của Thiên Hạt cốc Chu gia.
Vốn dĩ nhân số bên trong Thiên Trì bảo chỉ có hơn năm mươi người, qua một chuyến viếng thăm lại lập tức tăng thêm hơn ba mươi người, bởi vậy vấn đề về nơi ở và ăn uống đều phải tiến hành bố trí, sắp xếp.
Vì chuyện này, mà lượng công việc của những chấp sự nội vụ và phòng bếp trở nên bận rộn hơn rất nhiều, các loại sự vụ đều được báo lại cho Lý Thủy Đạo.
"Bảo chủ đại nhân, chỗ ăn ở không đủ, còn thiếu hai mươi gian phòng." Một vị chấp sự nội vụ báo cáo lại cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo tự hỏi một lá, mới trả lời: "Tạm thời cứ để bọn họ ngủ chung trước, sau đó chúng ta sẽ xây thêm phòng ốc mới. Phòng ốc mới phải dùng đá tảng xây nên. Chúng ta có thể khai thác đá ở gần đây, lại lợi dụng những tảng đá lấy được khi đào móc mương máng, lấy đến để xây phòng ở."
"Bảo chủ đại nhân, nếu vừa kiến tạo phòng ốc lại vừa đào móc mương máng thì nhân thủ của chúng ta không đủ." Một vị chấp sự nội vụ lập tức báo cáo cho Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo tự hỏi một thoáng, lại bình thản trả lời: "Ai hưởng thụ thì người đó kiến thiết, cứ để bọn họ tự xây dựng một gian phòng cho mình là được. Chúng ta cung cấp thổ địa, tu sĩ Chu gia phải làm việc cho chúng ta."
Một vị chấp sự nội vụ khác lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Nhưng những tu sĩ Chu gia kia chỉ nghe phó bảo chủ chỉ huy."
Lý Thủy Đạo nhíu mày, sau đó lập tức mở miệng nói: "Vậy các ngươi gọi phó bảo chủ Chu Hồng Linh đến đây, ta cùng nàng nói chuyện."
Chấp sự nội vụ có chút khó xử nói: "Phó bảo chủ Chu Hồng Linh đang có thai, chỉ sợ không thể tới."
Lý Thủy Đạo trầm ngâm một chút, lại nói: "Một khi đã như vậy, cứ để ta trực tiếp qua bên đó nói chuyện với nàng."
Một vị chấp sự nội vụ khác có chút lo lắng nói: "Bảo chủ đại nhân, ngài đâu cần phải tự mình đi như vậy?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười, trả lời: "Không ngại... Huống chi ta cũng hi vọng có thể mặt đối mặt trao đổi cùng Chu Hồng Linh một phen, như vậy càng khiến nàng có thể hiểu rõ ý tưởng của chúng ta hơn."
...
Thiên Trì bảo.
Trên một khoảng đất trống trải, Chu Hồng Linh ngồi dưới một gốc cây đại thụ, xung quanh là nhóm tu sĩ Chu gia đang tụ tập.
Chu Hồng Linh mặc một bộ trang phục của tu sĩ có màu lam nhạt, sắc mặt hồng hào, không nhìn ra một chút dấu hiệu mang thai nào.
Mái tóc dài của nàng buông xõa trên vai.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nó lập tức cuốn bay mái tóc của nàng.
Nhóm tu sĩ đang đứng xung quanh có nhiều độ tuổi khác nhau, có người tuổi đã lớn, mái tóc trắng xoá, trên mặt khắc đầy dấu vết của năm tháng; có người tuổi rất nhỏ, trên khuôn mặt còn rõ nét trẻ con, trong đôi mắt chứa đầy tò mò và sức sống.
Bọn họ đều mặc một bộ y bào màu xám mộc mạc.
Đứng bên cạnh Chu Hồng Linh là một gã tộc nhân đã lớn tuổi, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Hồng Linh, ngươi là trưởng nữ đại phòng của Chu gia, chúng ta chính là người một nhà. Hiện giờ chúng ta đã tới nơi này rồi chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ."
Một tộc nhân khác nói tiếp: "Ta chỉ sợ chúng ta khổ khổ cực cực khai thác quặng hỏa độc nhưng tới cuối cùng lại không nhận được thù lao."
"Đúng vậy! Ta sợ tộc nhân Lý gia bắt chúng ta làm việc cực nhọc, nhưng lại là làm không công."
Chu Hồng Linh gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Chuyện này các trưởng lão của Lý gia đã nói rồi, hai bên sẽ đối xử bình đẳng với nhau."
"Lý gia trưởng lão cũng nói như vậy, nếu không dù bọn họ có bảo thế nào, chúng ta cũng không đến, nhưng nếu Lý Thủy Đạo kia trước mặt là thế này, sau lưng lại là thế khác, thì những người từ bên ngoài đến như chúng ta biết phải làm sao đây?"
"Đúng vậy, hắn mới là người chủ trì nơi này, mà nơi đây cũng là sản nghiệp của Lý gia bọn họ, người của bọn họ cũng nhiều hơn chúng ta."
"Đúng vậy, mấu chốt là trong phòng thu chi không có người của chúng ta. Bọn họ có thể toàn quyền quyết định, muốn cắt xén thế nào liền cắt xén thế ấy, chúng ta không thể biết được."
Chu Hồng Linh nghe mấy người họ nói vậy, hàng chân mày lập tức chau lại.
Trên thực tế, những điều các tộc nhân của nàng lo lắng cùng với yêu cầu của họ cũng rất hợp lý, nhưng đề cập đến chuyện quản lý sổ sách tài vụ của Lý gia… khẳng định là không dễ làm rồi.