"Đừng nói như vậy, đây là Đạo huynh năng lực mạnh mẽ, trực tiếp đứng lên đoạt được quyền hạn. Đã vậy, khi việc này xong rồi ngươi còn chiếm được sự tán thành của hội trưởng lão, nhờ vậy mới có ngày hôm nay."
Lý Thủy Đạo lắc đầu nói: "Nếu không có chỉ thị của Hồng huynh ngày hôm đó, ta đâu thể bất chấp tộc quy, tự tiện đoạt quyền như vậy?"
"Tính cách quả quyết của Đạo huynh thật khiến người ta bội phục. Lúc ấy chỉ là kế sách tạm thời thích ứng với hoàn cảnh, không coi là làm trái với tộc quy. Cũng may hiện giờ hội trưởng lão đã thừa nhận Đạo huynh trở thành bảo chủ rồi, tự nhiên bọn họ sẽ không truy cứu nữa."
Lý Thủy Đạo lặng lẽ tự hỏi trong chốc lát, mới có chút châm chước nói: "Ta nghe nói Hồng huynh quản lý tin đường của gia tộc, cho nên tin tức cực kỳ nhanh nhạy?"
Lý Thủy Hồng gật đầu nói: "Đúng là như thế."
"Không biết chuyện của Lý Thiên Phong cùng với Lý Hạo Dương là sao? Đến tột cùng là bọn họ đã chết như thế nào?" Lý Thủy Đạo lập tức thăm dò.
Lý Thủy Hồng nâng chung trà lên, im lặng thật lâu mới nói: "Là vận khí của Lý Hạo Dương không tốt, trên đường quay về gia tộc đã gặp phải phỉ tu, hắn không địch lại được mới bị đối phương bắt... Vì cầu sống, Lý Hạo Dương kia tự nói thân phận của mình cho phỉ tu, nhưng phỉ tu kia vẫn muốn trảm thảo trừ căn. Dù sao từ xưa đến nay, mỗi khi phỉ tu làm việc đều không lưu người sống."
"Sau đó thì sao..." Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
Lý Thủy Hồng uống một ngụm nước trà, tiếp tục nói: "Bất đắc dĩ... Lý Hạo Dương liền nói phụ thân mình vừa mới đào được một khối Hỏa Độc Tinh ở Thiên Trì sơn. Giá trị của khối Hỏa Độc Tinh kia rất cao, ít nhất cũng được ba nghìn linh thạch. Vật ấy đã gợi lên tham dục trong lòng phỉ tu, sau khi một đám đạo tặc nọ thương nghị xong, bọn chúng mới đến hỏi rõ kỹ càng tỉ mỉ về tình trạng của Lý phủ, sau đó gửi một phong thư tống tiền đến Lý phủ. Về phần Lý Hạo Dương, hắn đã bị giết tại chỗ rồi."
"Vì sao bọn họ không đưa tin đến Thiên Trì sơn?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Đám đạo tặc bọn họ vốn là những kẻ lưu vong, nay đây mai đó, nào biết Thiên Trì sơn ở đâu mà đến?" Lý Thủy Hồng lắc đầu cười nói.
"Lại nói, nhóm tu sĩ Thông Linh cảnh như chúng ta vốn không thể phi hành, bị phỉ tu cướp đường cũng không thể tránh né được." Lý Thủy Hồng hít một hơi thật sâu, lại mở miệng nói.
Nghe nói như thế, mi mắt Lý Thủy Đạo lập tức cụp xuống...
Lý Hạo Dương kia vốn là tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ, với một tu sĩ ở cảnh giới này, ngoại trừ tu sĩ nhị giai nắm giữ khả năng phi hành trên không là có thể dễ dàng đối phó với bọn họ, thì gần như bọn họ có thể đi ngang trên mặt đất rồi.
Nên mới nói, chỉ cần bình thường gã không gây chuyện, thì gần như không thể gặp chuyện xui xẻo được.
Suy cho cùng, nhóm nhị giai tu sĩ nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy? Bảo bọn họ ngồi xổm ở một nơi, chờ đám nhất giai tu sĩ chạy tới… chưa nói nhóm nhị giai tu sĩ kia có đủ kiên nhẫn để làm chuyện này hay không, chỉ cần hỏi trên người đám đám nhất giai tu sĩ nọ có thứ gì đáng để bọn họ làm như vậy không đã?
Trong khi tám chín phần mười đám nhất giai tu sĩ kia còn chẳng có nổi một cái túi trữ vật…
Bởi vậy, Lý Hạo Dương kia đã làm như thế nào mà bị đám sơn tặc ấy nhìn chằm chằm vào, mới là điểm mấu chốt...
Tuy trong lòng rất muốn hỏi, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn quyết định giả bộ hồ đồ.
Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, nói: "Thật không ngờ… phỉ tu lại lợi hại như vậy, ngay cả tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ cũng dám đánh cướp, Hồng huynh, ngươi thường xuất hành một mình, tuyệt đối phải cẩn thận."
"Yên tâm! Mỗi khi ra ngoài, ta đều ngụy trang thành phàm nhân, không triển lộ tu vi, căn bản không thể gặp phải nguy hiểm. Nói cho cùng, chẳng có một tên tu sĩ nào chịu dành thời gian để suốt ngày đi đánh cướp phàm nhân cả, có thời gian như vậy còn không bằng đi tĩnh toạ tu luyện." Lý Thủy Hồng mỉm cười giải thích.
Nói tới đây, đột nhiên Lý Thủy Hồng có cảm giác lời nói của mình không ổn, vì thế gã lập tức mở miệng, miễn cưỡng giải thích thêm: "Có lẽ vì Lý Hạo Dương kia đánh giá bản thân mình quá cao, thành ra tự cao tự đại, trực tiếp triển lộ tu vi, sau đó mới bị phỉ tu theo dõi."
"À..." Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ giật mình, sau đó cũng thuận theo Lý Thủy Hồng, nói: "Đúng là Lý Hạo Dương có chút tự cao thật."
"Đúng vậy."
"Vậy Lý Thiên Phong kia đã chết như thế nào?" Lý Thủy Đạo lại hỏi lần nữa.
Lý Thủy Hồng uống một ngụm trà, im lặng một lát mới nói: "Sau khi Lý Thiên Phong quay về gia tộc, người đã dựa theo lời của phỉ tu, đi tới cứu nhi tử, nhưng đáng tiếc, đến cuối cùng lại trúng bẫy, bất hạnh chết trận rồi."
Lý Thủy Đạo lập tức rơi vào trầm tư.
Đối phương có thể giết chết Lý Thiên Phong, chứng tỏ phỉ tu này ít nhất cũng là nhị giai tu sĩ. Nhưng một nhị giai tu sĩ như vậy lại vừa vặn đi đánh cướp Lý Hạo Dương, còn vừa vặn trực tiếp xử lý luôn Lý Thiên Phong?
"Ta còn nhớ trong tin tức có nói Thiên Vũ thế bá cũng đi cùng bọn họ. Lấy thực lực của một cao thủ xếp hạng trên Thiên Bảng Ngũ Độc môn như Thiên Vũ thế bá, chẳng lẽ cũng không đối phó được phỉ tu kia sao?" Lý Thủy Đạo lại hỏi.
"Ai... Là người trúng kế điệu hổ ly sơn, khi Thiên Vũ thế bá phản ứng lại thì mọi chuyện đã muộn rồi, Thiên Phong thế bá đã bị vây công đến chết."
"Vây... Vây công ư?" Lý Thủy Đạo mở to hai mắt.
Đối phương là nhị giai tu sĩ, còn không chỉ một người?
Lý Thủy Đạo uống một ngụm trà, cố gắng che giấu sự thất thố của mình.
Dựa theo thông tin Lý Thủy Hồng tiết lộ, thì ít nhất, bên phía phỉ tu kia cũng có hai tên là nhị giai tu sĩ trở lên. Bọn họ đã đánh cướp thiếu chủ của một tam lưu gia tộc là Lý Hạo Dương, sau khi ép hỏi tin tức xong, mục tiêu đã bị giết chết tại chỗ, tác phong sạch sẽ lưu loát, không để lại một chút khả năng xoay chuyển tình thế nào.
Sau đó phỉ tu thả tin tức ra, để cho phụ thân của Lý Hạo Dương là Lý Thiên Phong đi tới cứu người, kết quả là ông ấy đã trúng kế điệu hổ ly sơn cộng với cạm bẫy.
Tới cuối cùng, cả Lý Thiên Phong cũng bị giết luôn.
Nghĩ đến đây, Lý Thủy Đạo chợt đưa mắt nhìn thoáng qua dung mạo nhã nhặn như ngọc của Lý Thủy Hồng một cái thật sâu.