Lại nói đến ngày đó...
Đúng là Lý Thủy Hồng này cố ý muốn nói "Chân tướng" cho Lý Thiên Phong biết, cũng bởi vậy mà tâm thần của Lý Thiên Phong mới trở nên bấn loạn, cuối cùng là trực tiếp quay về Thần Mộc thành.
Như vậy, người đáng nghi nhất trong câu chuyện này chính là lão vương bát đeo mặt nạ kia.
Hơn nữa, với đức hạnh của lão vương bát kia, chắc chắn đối phương chỉ thích hợp để đứng phía sau màn mà thôi, bởi vì một khi trực tiếp bước lên sân khấu, kiểu gì cũng rơi vào kết cục bị người người hô đánh.
Chưa nói đến chuyện đang có cao thủ Bích Hải môn muốn giết lão, chỉ cần nhắc đến những người xung quanh thôi, cũng đủ để thấy lão nhất định phải ẩn mình rồi, bởi vì ngay cả tộc nhân của Lý gia cũng không thể tha thứ cho lão được.
Đương nhiên thế hệ tộc nhân trẻ tuổi của Lý gia không biết những chuyện này, nhưng một thế hệ tộc nhân cao tuổi của Lý gia, những người biết chuyện, thì ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể trực tiếp cắn một miếng thịt từ trên người lão xuống, sau đó hung hăng mà nhai ngấu nghiến!
Ngược lại, dù nhi tử và tôn tử của Lý Hải Mặc không nên thân, nhưng lão vốn là lão tộc trưởng của Lý gia bọn họ, cũng là người đã cứu vớt Lý gia trong lúc nguy nan. Không bàn tới tu vi, chỉ luận danh vọng, Lý Hải Mặc cùng với lão vương bát kia tuyệt đối là một trên trời một dưới đất.
Nếu như vậy, trong tương lai khi Lý Thủy Hồng cùng với Lý Hạo Dương đứng ra tranh đoạt vị trí tộc trưởng, thử nói một câu công bằng xem, các tộc nhân sẽ ủng hộ ai đây?
Đúng vậy, đây chính là "Động cơ" .
Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên sâu kín, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Chung quy lại, ở bất cứ đâu cũng sẽ diễn ra tiết mục tranh quyền đoạt lợi này, dù gia tộc hay tông môn...
Lại nói tiếp, việc này vốn chẳng liên quan gì đến hắn, hơn nữa trong chuyện này Lý Thủy Đạo còn nhận được lợi ích thực tế. Hắn chỉ thuận tay quơ một cái, đã trực tiếp mò được chức vị bảo chủ, chấp chưởng một phương rồi.
Nhưng mà... Hài tử trong bụng Chu Hồng Linh kia vốn không phải của Lý Hạo Dương, mà là của hắn.
Liệu Lý Thiên Tuyệt kia có đuổi tận giết tuyệt hay không?
Hẳn là tạm thời sẽ không...
Lại nói, một tên Lý Hạo Dương kia, ngay cả hài tử của mình còn không sinh được, thì làm sao có thể cạnh tranh vị trí tộc trưởng cùng Lý Thủy Hồng?
Chờ đến sau này, khi Lý Thủy Hồng kia đã ngồi vững vị trí rồi, thì một hài tử cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.
Tộc trưởng Lý Hải Mặc liên tiếp mất đi nhi tử và tôn tử, khẳng định là lão sẽ cực kỳ coi trọng hài tử mồ côi từ trong bụng Chu Hồng Linh kia.
Nếu vào lúc này, ngay cả một hài tử mồ côi như vậy cũng chết đi, thì dù Lý Hải Mặc là kẻ ngốc, lão cũng sẽ phản ứng lại.
Bởi vậy, vào lúc này, hẳn là lão vương bát kia sẽ không tiếp tục đi kích thích Lý Hải Mặc, phỏng chừng đối phương sẽ để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên...
Nghĩa là tạm thời hài tử của hắn sẽ an toàn, trừ phi trong tương lai nó có thiên tư trác tuyệt, khiến cho lão vương bát kia cảm thấy đây cũng là một mối họa, chỉ có giết đi mới cảm thấy thống khoái.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, rồi thở dài, nếu là người bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hắn đang thở dài vì cảm thán huyết mạch của lão tộc trưởng chết non. Nhưng trên thực tế, tiếng thở dài này lại mang theo một hàm ý hoàn toàn khác hẳn.
Bởi vì là một người phụ thân, nhưng Lý Thủy Đạo lại phải hi vọng hài tử sắp trào đời của mình sẽ có tư chất bình thường…
Không thể không nói đây đúng là một loại bi ai.
Nhưng điều này cũng nhắc nhở Lý Thủy Đạo rằng, hắn có thể tranh quyền đoạt lợi trong gia tộc, nhưng tuyệt đối không thể làm ra hành động gì uy hiếp đến quá trình Lý Thủy Hồng kế thừa vị trí gia chủ.
Nếu không lão vương bát kia không ngồi yên được, sẽ trực tiếp vung dao mổ về phía hắn.
Lý Thủy Hồng đã nói xong câu chuyện, nhưng Lý Thủy Đạo vẫn một mực im lặng không lên tiếng, khiến cho bầu không khí xung quanh có chút nặng nề.
Vì thế, Lý Thủy Hồng mới mỉm cười nói: "Lần này ta lưu lại Thiên Trì bảo cũng có nhiệm vụ trong người,"
"Là nhiệm vụ gì?" Lý Thủy Đạo tò mò hỏi.
"Thiên Trì bảo không chỉ là nơi sản xuất linh khoáng, nó còn là thánh địa tu hành của tu sĩ sở hữu đồng tham thằn lằn. Một nơi quan trọng như thế, đương nhiên tin tức không thể bế tắc được. Vì vậy, ta phụng mệnh tộc trưởng đến nơi này xây dựng một tòa Điểu các, bên trong nuôi dưỡng một con Viễn Độ Phi Nha, khiến cho quá trình trao đổi tin tức giữa Thiên Trì bảo và Thần Mộc thành được thông suốt, tránh khi có chuyện lớn phát sinh lại cứu viện không kịp." Lý Thủy Hồng lộ vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Xây Điểu các có yêu cầu gì hay không?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
Lý Thủy Hồng cười trả lời: "Không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần xây trên nơi có địa thế tương đối cao, tiện cho Độ Nha cất cánh. Điểm mấu chốt cần chú ý là an toàn, không làm Viễn Độ Phi Nha kinh hãi là được."
Lý Thủy Đạo tự hỏi một chút, sau đó trực tiếp mở miệng đề nghị: "Vậy xây ở thư phòng của ta đi, nơi này vừa cao lại an toàn."
"Ha ha ha ha... Đạo huynh cứ đùa, nơi này bố trí lịch sự lại tao nhã như thế, sao có thể dùng để nuôi chim? Ta thấy không bằng cứ làm thêm một tầng trên mái nhà, dùng nó để nuôi dưỡng Viễn Độ Phi Nha sẽ thích hợp hơn." Lý Thủy Hồng cười cười lắc đầu nói.
Lý Thủy Đạo gật đầu: "Làm thêm một tầng bên trên cũng không tồi, ta có thể cam đoan Viễn Độ Phi Nha được an toàn."
"Nhưng nếu làm ngay bên trên, cũng không ổn cho lắm." Lý Thủy Hồng nhíu mày nói.
"Có gì không ổn?"
"Ngày thường có người đi lên cho chim ăn sẽ quấy rầy đến ngươi."
"Không có gì." Lý Thủy Đạo khoát tay áo nói: "Theo đạo lý, Điểu các của Hồng huynh nên xây trên thư phòng của ta."
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Hồng lập tức vỗ tay cười to, có vẻ rất hưởng thụ khi nghe được câu nói này.
"Lại nói tiếp, Thiên Trì bảo này đúng là một nơi bảo địa, chẳng những nó có thể sản xuất linh khoáng, còn cung cấp địa hỏa có thể dùng cho luyện đan luyện khí. Trước mắt, bên trong bảo địa này, mới có hơn một trăm người trú đóng, đã cảm thấy khá là chen chúc rồi. Ta cảm thấy nơi này nên được xây dựng thêm một chút..."