Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 335 - Chương 335: Chỉ Vẻn Vẹn Là Nguyên Nhân Này Thôi Sao???

Chương 335: Chỉ Vẻn Vẹn Là Nguyên Nhân Này Thôi Sao??? Chương 335: Chỉ Vẻn Vẹn Là Nguyên Nhân Này Thôi Sao???

Đây là sáp niêm phong chuyên dụng của Lý Thủy Đạo, hắn cũng bắt chước tộc trưởng sử dụng sáp niêm phong trên lá thư của mình, để mỗi khi xử lý chuyện của Thiên Trì bảo, hắn chỉ cần ấn con dấu này xuống lá thư khẩn cấp kia là coi như thủ dụ của bảo chủ, gặp tin như gặp người.

Sau đó, Lý Thủy Đạo giao thư tín cho thị vệ canh giữ bên ngoài thư phòng. Thị vệ nọ nhận lấy bức thư, cung kính thi lễ, rồi trực tiếp xoay người rời đi, chuẩn bị đưa phong thư quan trọng này đến cho thủ lĩnh thương đội Lý Hải Long, để Lý Hải Long chuyển phong thư này cho tộc trưởng Lý Hải Mặc.

Tiếp theo, Lý Thủy Đạo lại viết thư.

Bức này hắn viết cho Lý Thủy Hồng, mục đích là hỏi về tình huống của Thiên Hạt cốc Chu gia, lý do chính là tò mò...

Một vị bảo chủ như hắn tuy bản thân trực tiếp quản lý một phương thật, nhưng cũng không thể lục thức bất thông được. [1]

[1] : Lục thức ở đây gồm có: Nhãn thức (mắt), Nhĩ thức (tai), Tị thức (mũi), Thiệt thức (lưỡi), Thân thức và Ý thức, đại diện cho sáu loại chức năng cảm quan nhận thức của con người.

Hắn muốn biết, liệu mối quan hệ hợp tác giữa Lý gia và Chu gia, có ẩn chứa một nguyên nhân sâu xa nào đó hay không?

Những có lẽ điều này Lý Thủy Hồng sẽ không nói cho hắn biết toàn bộ đâu, nhưng thông qua các loại dấu vết để lại trong này, cũng không khó để suy ra được...

Chữ viết trên phong thư này vô cùng tinh tế, nội dung lại ngắn gọn súc tích.

"Ta muốn biết tình hình bên trong gia tộc của Thiên Hạt cốc Chu gia, xin hãy thông báo chi tiết."

Sau đó, Lý Thủy Đạo mở một cái rương gỗ được chế tác tỉ mỉ ra, bên trong có bày một loạt những ống trúc tinh xảo. Hắn lại lấy một ống trúc từ bên trong ra ngoài, bề mặt ống trúc được khắc đầy những hoa văn tinh mỹ, tản ra mùi trúc thơm nhàn nhạt.

Lý Thủy Đạo cẩn thận gói kỹ bức thư vừa viết, để vào trong ống trúc, bảo đảm trong lúc vận chuyển, thứ này luôn được an toàn không chút tổn hao.

Sau khi hoàn thành một loạt những việc nhỏ này, hắn nhanh chóng đi lên trên lầu. Phía trên thư phòng hắn chính là mái nhà của thạch lâu, phía trên mái nhà lại có một tòa Điểu các tinh xảo, được xây từ gỗ lim và bạch thạch, vẻ ngoài mang phong cách cổ xưa.

Bên trong Điểu các, có một con chim đen tuyền. Nó chính là Viễn Độ Phi Nha.

Khi con chim này nhìn thấy Lý Thủy Đạo, nó lập tức vui vẻ đập cánh, còn nhẹ nhàng đáp xuống trên bờ vai của hắn. Con chim này có hình thể thon dài, lông chim đen như mực, ánh mắt linh động rất có trí tuệ.

Nếu loài chim này bay trong đêm tối, bộ lông màu đen của nó sẽ là một lớp ngụy trang hoàn hảo, khiến cho người khác gần như không thể phát hiện ra tung tích của nó.

Dường như con Viễn Độ Phi Nha này rất có cảm giác thân cận đối với Lý Thủy Đạo, nó vừa dùng miệng nhẹ nhàng mổ mổ lên tai Lý Thủy Đạo hai cái, giống như làm nũng.

Sau đó, nó nhảy lên bàn tay Lý Thủy Đạo, dùng một bên cánh nhẹ nhàng phe phẩy, ra hiệu cho hắn biết, ta muốn một chút đồ ăn.

Lý Thủy Đạo lập tức mỉm cười, cũng không keo kiệt với nó, hắn nhanh chóng lấy một chút hạt kê và quả khô từ trong túi tiền ra, đặt lên bàn tay.

Viễn Độ Phi Nha vui vẻ mổ món đồ ăn mỹ vị nọ, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kêu to đầy sung sướng.

Lý Thủy Đạo dịu dàng vuốt ve lông chim của Viễn Độ Phi Nha, cảm nhận thân thể mềm mại và ấm áp của nó.

Từ khi Điểu các được xây dựng xong, Lý Thủy Đạo thường xuyên đi đến nơi này, tự mình nuôi nấng dạy dỗ Viễn Độ Phi Nha.

Tuy con chim này đen như một cục than, nhưng nó lại rất thông minh, hiểu được lời nói của con người, chỉ cần cho nó ăn là nó sẽ quen thuộc với mình, không giống như con người chẳng những phải cho bọn họ chỗ tốt, còn phải đề phòng bọn họ sẽ làm phản.

Lại nói, từ trước tới nay, Lý Thủy Đạo vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Hạ Nhược Tuyết.

Tuy ở thời điểm hiện giờ, Hạ Nhược Tuyết đã là nhị giai tu sĩ, còn hắn vẫn dừng lại ở Thông Linh cảnh hậu kỳ, nhưng trong tay hắn lại có "Bản mệnh huyết phù" của nàng, nếu hai người bọn họ thật sự nổi lên xung đột, Lý Thủy Đạo tuyệt đối nắm chắc có thể trấn áp nữ nhân này.

Sau khi Viễn Độ Phi Nha ăn no, nó lại dùng cánh nhẹ nhàng vuốt lên bàn tay Lý Thủy Đạo. Lý Thủy Đạo lập tức để ống trúc vào một cái giá được đặc chế dành cho phi điểu, cái giá này có thể bảo đảm thư tín bên trong sẽ không bị rơi ra trong quá trình phi điểu bay lượn.

"Đi thôi." Lý Thủy Đạo khoát tay.

Viễn Độ Phi Nha lập tức cảm nhận được ý tứ của chủ nhân. Nó giương cánh bay lên, dáng người mạnh mẽ, tựa như một tia chớp màu đen xẹt qua phía chân trời.

Viễn Độ Phi Nha tự do bay lượn giữa không trung, thuần thục xuyên qua tầng mây, nhanh chóng biến mất.

Lý Thủy Đạo chăm chú nhìn theo bóng dáng Viễn Độ Phi Nha rời đi...

Chỉ khoảng nửa ngày, Viễn Độ Phi Nha đã quay trở về Điểu các. Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng gỡ lấy thư tín dưới chân Phi Nha. Phong thư này là thư hồi âm của Lý Thủy Hồng.

Bên trên chỉ viết một câu cực kỳ ngắn gọn: "Chu gia xuống dốc, có nguy cơ bị diệt".

Thì ra là thế...

Lý Thủy Đạo lập tức lộ ra vẻ giật mình. Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến Chu Hồng Linh không thể về nhà mẹ đẻ được. Bởi vì lỡ như Thiên Hạt cốc Chu gia bị diệt môn, thì Chu Hồng Linh lẫn hài tử trong bụng nàng đều sẽ gặp bất hạnh.

Nhưng … chỉ vẻn vẹn là nguyên nhân này thôi sao?

Lý Thủy Đạo không khỏi nhíu mày suy tư.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, tới lúc này hắn mới ý thức được, hiện tại đã là chạng vạng rồi.

Gió đêm thổi qua, bầu trời sắp tối. Ở thời điểm này, nếu hắn đi mở một lò đan dược, thì chờ tới lúc đan thành, có thể vừa vặn đi tu luyện 《 Tiên Thiềm Khí 》.

Hiện giờ, ban ngày Lý Thủy Đạo đều dành để xử lý công vụ, nghiên cứu trận pháp, buổi tối sẽ luyện đan luyện công, mà luyện công, hắn cũng chỉ luyện duy nhất một môn công pháp là《 Tiên Thiềm Khí 》thôi.

《 Tiên Thiềm Khí 》 là căn cơ, là thân cây, chỉ cần nó mạnh mẽ, những công pháp khác đều sẽ mạnh mẽ theo.

Nếu tu vi《 Tiên Thiềm Khí 》không gia tăng, dù đi luyện những loại công pháp khác cũng không hiệu quả, luyện cũng tương đương như không, chẳng có một chút ý nghĩa nào, còn không bằng dùng thời gian ấy để làm một chút chuyện khác.

Bình Luận (0)
Comment