"Hẳn là không thể hoàn toàn thanh tẩy được, nhưng hỏa độc bên ngoài sẽ loãng hơn một chút." Khương Vân Phi giải thích.
"Loãng tới trình độ nào? Hài tử vừa mới ra sinh có thể chịu được hay không?" Lý Thủy Đạo cẩn thận dò hỏi.
"Tất nhiên là không thể rồi, nhưng nếu gieo trồng một chút linh mộc, cải thiện phong thuỷ, lợi dụng sinh cơ hóa giải hỏa độc, thì ngay cả một hài nhi cũng có thể khỏe mạnh sinh tồn ở bên trong Thiên Trì bảo." Lý Minh Nguyệt ở một bên mở miệng nói.
"Vậy thì tốt quá rồi. Ngày hôm nay trao đổi cùng hai vị đại sư đã làm ta bỗng nhiên hiểu được rất nhiều điều. Trong tay ta có bản đồ địa hình phong thuỷ của Thiên Trì sơn, làm phiền hai vị đại sư hãy giúp ta nhìn xem." Lý Thủy Đạo nói xong liền lấy hai tấm bản đồ từ trên bàn đọc sách tới, vội vàng mở ra cho hai vị đại sư cùng xem xét.
Khương Vân Phi cùng Lý Minh Nguyệt cẩn thận nghiên cứu. Bọn họ dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua dãy núi, con sông và hồ nước trên bản đồ, ánh mắt chuyên chú mà cẩn thận.
"Bức tranh phong thủy này được vẽ rất cẩn thận." Lý Minh Nguyệt không khỏi tán thưởng.
Khương Vân Phi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Lý Thủy Đạo, nói: "Bảo chủ đại nhân, đúng là địa thế của Thiên Trì sơn này rất độc đáo, bên trong ẩn chứa linh khí phong thuỷ phong phú, nhưng muốn bày trận, e rằng chúng ta vẫn phải đi thực địa một lần trước đã."
"Dĩ nhiên rồi." Lý Thủy Đạo gật đầu đồng ý.
Vì thế, ba người bọn họ lập tức xuất phát, một đường hướng thẳng về phía đỉnh núi. Đi tới Thiên Trì hồ trên đỉnh núi, thấy được một luồng khói đặc từ bên trong mot quặng hỏa độc bốc lên.
Khương Vân Phi và Lý Minh Nguyệt đồng thời lấy từ bên trong túi trữ vật của mình ra một chiếc la bàn phong thủy làm từ đồng thau, bắt đầu thăm dò địa hình.
Bọn họ cẩn thận quan sát địa thế đồi núi nhấp nhô xung quanh Thiên Trì sơn, thậm chí còn chú ý tới hướng đi của dòng nước, và dùng la bàn đo đạc dòng chảy của hỏa mạch dưới đất.
Lý Thủy Đạo cũng lấy ra một chiếc la bàn phong thủy đồng thau. Thứ này vốn là bảo vật hắn lấy được từ trong tay của tu sĩ Điền gia.
Đối với la bàn phong thủy cùng với trận pháp chi đạo, vẫn còn rất nhiều chỗ hắn cảm thấy khó hiểu, vừa vặn lúc này đang có hai vị trận đạo đại sư là Khương Vân Phi và Lý Minh Nguyệt ở đây, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội đi thỉnh giáo bọn họ.
"Thứ mà hai vị đại sư đang đo lường, có phải là thế núi bốn phía hay không?"Lý Thủy Đạo cung kính hỏi.
Khương Vân Phi mỉm cười đáp lại: "Cũng không phải, thứ mà chúng ta đang đo lường chính là phong thuỷ."
Lý Minh Nguyệt cũng bổ sung thêm: "Đúng vậy, la bàn phong thủy chỉ có thể suy tính được phong thuỷ. Nhưng trận pháp và phong thuỷ linh mạch lại kết nối chặt chẽ với nhau, hai môn này vốn là trăm sông đổ về một biển. Trên thực tế, cái gọi là trận pháp vốn là Hậu Thiên phong thuỷ, còn cái gọi là linh mạch vốn là Tiên Thiên phong thuỷ."
(Ý là linh mạch có trước phong thủy, còn trận pháp là thứ diễn sinh sau phong thủy)
Lý Thủy Đạo nghe vậy, khẽ nhíu mày, tiếp tục truy vấn: "Nhưng ta từng đọc trận pháp thư tịch, cũng nghe qua về phương pháp nhìn núi đoán thế, vậy mà chúng tuyệt nhiên không đề cập tới hai chữ phong thuỷ kia."
Khương Vân Phi cười cười, lập tức giải thích: "Núi có thể tụ gió, cũng có thể tách nước. Bởi vậy núi chính là điểm mấu chốt ảnh hưởng tới phong thuỷ. Nếu giỏi về xem thế núi, có thể không cần mượn dùng tới la bàn phong thủy, cũng có thể biết được phong thuỷ, nhưng núi vốn không phải bản chất, bản chất là phong thuỷ."
Lý Minh Nguyệt tiếp lời: "Có một vài trận pháp sư bất nhập lưu, bản thân chỉ có một chút truyền thừa bình thường, chỉ dựa vào việc sờ soạng đánh bậy đánh bạ mà làm thành một – hai tòa trận pháp, cũng bắt đầu tự sáng tác, đưa ra chủ trương và học thuyết của riêng mình. Cho nên cái gọi là trận pháp chi đạo truyền thừa của bản thân bọn họ, vốn là làm hại đệ tử người ta mà thôi."
"Đúng vậy, tuy trận pháp nhất đạo cần chú ý tới bác đại tinh thâm, nhưng càng cần tới truyền thừa theo thứ tự. Chúng ta nhớ phải thận trọng khi lựa chọn bộ sách về trận pháp, tránh bị người ta đánh lạc hướng, khiến mình đi sai đường."
"Chuyện này... Không biết hai vị đại sư có thể đề cử cho ta một quyển hay không?" Lý Thủy Đạo khom người, tư thế vô cùng thấp, gần như đã có ý muốn làm đồ đệ của hai người bọn họ rồi.
Điều này khiến cho hai vị trận pháp sư không khỏi mỉm cười, Lý Minh Nguyệt lập tức cười nói: "《 Lạc Hà Chân Giải 》 vốn là thuỷ tổ của toàn bộ những cuốn sách về trận đạo trong thiên hạ, nên tìm đọc, ngoài ra《 Thiên Địa Trận Pháp Tinh Nghĩa 》 cũng được coi là một sáng tác kinh điển."
"Không dối gạt gì Minh Nguyệt đạo hữu, ta đã xem qua hai bản này rồi. Nhưng《 Lạc Hà Chân Giải 》 kia quá mức huyền diệu, lấy cảnh giới trước mắt của ta, căn bản là xem không hiểu. Về phần 《 Thiên Địa Trận Pháp Tinh Nghĩa 》 bên trong đều giảng về các loại trận pháp tự nhiên tương ứng với thế núi. Tuy ta cũng có thể miễn cưỡng xem hiểu, nhưng thông hiểu những trang này lại không thấy chúng nói về phong thuỷ."
"Ha ha ha ha... Bảo chủ đại nhân, ngươi cần phải đạt đến cảnh giới nhìn núi mà không phải núi, đến khi đó tự nhiên sẽ nhìn ra phong thuỷ. Một khi nhìn ra phong thuỷ là có thể nhìn thấy trận pháp." Khương Vân Phi mỉm cười giải thích.
"Nhìn núi mà không phải núi..." Lý Thủy Đạo trầm ngâm.
"Ngươi xem hai bản《 Lạc Hà Chân Giải 》 và《 Thiên Địa Trận Pháp Tinh Nghĩa 》cùng một lúc, nhưng không phải đọc sách mà là ngộ!" Lý Minh Nguyệt ở một bên cũng mở miệng nói.
"Lời Lý đạo hữu nói rất đúng, không hổ là nhân tài kiệt xuất về trận pháp trong thế hệ trẻ tuổi. Lão phu phải mất gần năm mươi năm mới có thể hiểu được đạo lý này, không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ mà đã hiểu... Thật sự khiến cho lão phu xấu hổ rồi."
"Khương đạo hữu quá khiêm tốn rồi." Lý Minh Nguyệt ôm quyền nói.
"Bảo chủ đại nhân, chúng ta đã suy đoán ra... Bố cục phong thuỷ của Thiên Trì bảo này chính là bếp lò đang cháy lại đổ thêm dầu. Ngươi xem hai ngọn núi này, có giống hai tảng đá đặt dưới bếp lò hay không?" Khương Vân Phi chỉ vào hai ngọn núi lớn trên Thiên Trì sơn, nói.