Dưới tình huống không biết chìa khóa, lại mạnh mẽ dựa vào tu vi trận pháp hoặc là trực tiếp dùng bạo lực phá cửa, một khốn trận mạnh mẽ sẽ xuất hiện, trực tiếp bao vây lấy người xâm nhập vào bên trong trận pháp, đồng thời cũng bắn ra một mảnh hồng quang tận trời, báo cho tất cả mọi người ở nơi này đều biết có người đang "Mở bảo tàng".
Dưới tình huống bình thường, bản thân loại Bát Quái Tỏa này chính là trọng bảo trị giá mấy ngàn linh thạch.
Có thể dùng trọng bảo để bảo hộ một thứ khác bên trong, thì ít nhất thứ được bảo hộ kia cũng phải trị giá tới mấy vạn linh thạch mới đúng.
Suy cho cùng, chẳng ai đi cất một tảng đá vào trong két sắt cả, ít nhất cũng phải đựng vài thỏi vàng.
Lý Thủy Đạo liếm liếm môi, trong con ngươi lộ ra vẻ hưng phấn.
Đúng lúc này, lỗ tai Lý Thủy Đạo khẽ giật giật, hắn nghe được âm thanh có người nhảy vào hang động. Âm thanh này rất nhẹ, rõ ràng là người nọ cố ý thu lại, đáng tiếc đối phương đã lớn tuổi rồi tu vi không được.
Lý Thủy Đạo không chút do dự lập tức thi triển pháp quyết. Linh quang lóe sáng, cảnh tượng trong hang động bắt đầu phát sinh biến hóa.
Ảo trận trong gian phòng đá kia lại được kích hoạt thêm một lần nữa, nó nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, bốn phía trống trải, Bát Quái Tỏa đã biến mất không thấy.
"Bảo chủ đại nhân?" Người tới nhìn không rõ lắm, chỉ phát hiện bóng dáng của Lý Thủy Đạo ở phía trước, vì thế mới mở miệng dò hỏi.
"Là ta." Lý Thủy Đạo thấp giọng đáp lại.
"Bảo chủ đại nhân, ngài không sao chứ?" Chấp sự Lý Hạo Trường thân thiết hỏi thăm.
Lý Thủy Đạo cười lạnh: Quan tâm là giả, lo lắng ta lén lút lấy đi bảo tàng mới là thật!
"Ta không sao." Lý Thủy Đạo bình thản trả lời.
"Nơi này là?" Lý Hạo Trường tò mò hỏi.
"Nếu ta đoán đúng, có vẻ như nơi này từng là khu giấu bảo bí mật, nhưng hiện giờ đã rơi vào tình cảnh người đi nhà trống, toàn bộ bảo vật bên trong đều bị chuyển đi hết rồi." Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, có chút tiếc nuối nói.
Nghe vậy, Lý Hạo Trường cũng lộ vẻ mặt thất vọng, chỉ là gã vẫn không cam lòng, lại tiếp tục đi qua xem xét. Nhưng bốn phía ở nơi này đều là những bức tường đá, không gian bên trong trống rỗng, thực sự không có một thứ gì.
Lý Thủy Đạo lặng lẽ chờ chấp sự áo đen nọ tra xét xong, mới mở miệng nói: "Chúng ta đi thôi, ra ngoài hãy lấp nơi này lại."
"Được rồi." Lý Hạo Trường thở ra một hơi, yên lặng theo sát phía sau Lý Thủy Đạo, rời khỏi gian phòng đá trống rỗng này.
...
Nắng chiều xuyên qua bức màn chiếu lên mặt Chu Hồng Linh. Nàng đang nằm trên chiếc giường mềm mại, cái bụng bầu phình ra mang đến một chút bất tiện cho nàng.
Lúc này, Chu Hồng Linh đang đắm chìm bên trong giấc mộng đẹp, đầu óc mơ mơ màng màng, chợt nghe tiếng thị nữ thấp giọng kêu gọi từ phía xa xa.
"Phu nhân... Bảo chủ và bảo chủ phu nhân cùng nhau đến thăm người."
Thanh âm kêu gọi của thị nữ dần dần truyền vào trong tai, Chu Hồng Linh cũng chậm rãi ngưng thần, mở to mắt, bên trong đầy vẻ mơ màng...
Nàng nhìn thấy Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết cũng nhau đi vào. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng bọn họ trở nên mơ hồ không rõ.
Ngay khi hình dáng của hai người này xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, đột nhiên một vài ký ức kỳ quái vốn bị phủ đầy bụi trong đầu, lại giống thủy triều, cuồn cuộn dâng lên trong lòng nàng.
Sao ta có thể nằm mơ như vậy?
Ở trong mộng, nàng với Hạ Nhược Tuyết đã cùng nhau hầu hạ bảo chủ.
Trong mộng cảnh...
Bảo chủ gọi nàng là "Tế khuyển" [1].
[1] : Tế khuyển hay Xigou, còn được gọi là Xiquan, Xiliegou và Chinese Xiquan, là một giống chó săn với vóc dáng mảnh mai, chân dài, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Xigou là một giống chó quý hiếm.
Chu Hồng Linh lắc lắc đầu, nàng chợt phát hiện mảnh ký ức này không giống như mộng cảnh, ngược lại, nó vô cùng chân thực, giống như đã trực tiếp ăn sâu bén rễ vào bên trong trí nhớ của nàng.
Ký ức đan xen khó có thể phân tách ra được, khiến Chu Hồng Linh không ngừng thở dốc từng hồi, trên mặt tuôn đầy mồ hôi.
Nàng cố gắng hít sâu một hơi, muốn ổn định lại nội tâm đang bối rối.
Lý Thủy Đạo đến gần, thân thiết hỏi thăm tình huống của nàng, giọng điệu dịu dàng, mang đầy vẻ trấn an.
Chu Hồng Linh cảm nhận được sự quan tâm của hắn, hô hấp dần dần bình tĩnh xuống, tâm trí cũng trở lại trạng thái bình thường.
Nhưng khi nàng nhìn về phía Lý Thủy Đạo, đột nhiên trong đầu lại có cảm giác bản thân vừa rơi vào một cái hố sâu không đáy.
Đôi mắt Lý Thủy Đạo thâm thúy mà thần bí, mang đến cho Chu Hồng Linh một chút cảm giác hồi hộp, không yên.
Nàng lại đưa mắt nhìn qua Hạ Nhược Tuyết, cũng không hiểu vì sao lần này, nàng lại phát hiện ra một tia hung quang không thể đoán trước được bên trong ánh mắt của Hạ Nhược Tuyết, tựa như đối phương đang giấu giếm một điều gì đó, làm trong lòng nàng sinh một loại cảm giác sợ hãi không thể nói rõ ra.
"Ta... Ta không sao, chỉ nằm mơ thấy ác mộng mà thôi." Chu Hồng Linh cười gượng, nàng thực sự không dám ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết, dáng vẻ ngoan ngoãn giống như một con cừu.
Sau khi ba người bọn họ trò chuyện vài câu, Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết lại nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng hai người ấy rời đi, Chu Hồng Linh thoáng thở phào một hơi. Nàng khẽ vuốt ve cái bụng của mình, thật lâu sau mới nói ra hai chữ: "Khó trách..."
...
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết quay về mật thất bên trong thạch lâu. Dưới ánh nến mỏng manh, hình bóng của hai người bọn họ càng có vẻ sâu thẳm mà thần bí hơn bình thường.
"Lần này nàng đi ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"Lý Thủy Đạo hạ giọng dò hỏi, trong ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
Ngược lại, trong mắt Hạ Nhược Tuyết lại lóe lên một tia hung quang đầy hưng phấn, nàng vui vẻ trả lời: "Ta tập kích một thương đội."
Lý Thủy Đạo quay đầu lại, nghiêm túc dò hỏi: "Sau khi nàng ra tay, không lưu lại dấu vết gì chứ?"
Hạ Nhược Tuyết lộ ra một nụ cười tươi đầy lạnh lẽo, trả lời: "Đều giết sạch rồi, một tên cũng không lưu lại."
"Hóa thành tro không?"
"Tất cả đều hóa thành bụi, vô cùng sạch sẽ."
"Hàng hóa đâu?"Lý Thủy Đạo nheo mắt lại, thân thiết hỏi.
Hạ Nhược Tuyết nhíu mày, trả lời: "Ta không biết những loại hàng hóa kia, chúng chỉ là một loại khoáng thạch nào đó mà thôi. Ta để chúng nó ở lại đó, một thứ cũng không mang đi."