"Nàng không cần những loại hàng hóa kia, chính là sơ hở lớn nhất!" Lý Thủy Đạo ngồi trên ghế gỗ lim, ánh mắt sâu kín nói.
"Nếu nàng lấy những loại hàng hóa kia, kể cả khi có dấu vết ma công để lại, nhiều nhất người khác cũng chỉ tưởng rằng có độc tu giả mượn danh nghĩa ma tu đi tới giết người đoạt bảo mà thôi. Nhưng nếu ngươi chỉ giết người mà không lấy hàng hóa, kể cả khi không hề lưu lại một chút dấu vết ma công nào, người khác cũng sẽ hoài nghi nàng vì tu luyện tà công mà giết người." Lý Thủy Đạo chậm rãi giải thích.
"Phu quân, những tảng đá kia vừa nặng vừa nhiều, ta thực sự không thể chuyển chúng đi được, dù đẩy vào bên trong sơn cốc, cũng là giấu đầu hở đuôi thôi." Hạ Nhược Tuyết giải thích.
Sau khi im lặng một lát, Lý Thủy Đạo lập tức lộ vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Phương pháp ổn thỏa nhất chính là đừng giết người, chỉ giết yêu thú lấy huyết thực."
"Phu quân, ta cũng muốn giết yêu thú làm huyết thực, nhưng yêu thú trên núi rất khó tìm, ta đã tìm qua không biết bao nhiêu đỉnh núi cũng không thấy tung tích của bất cứ con yêu thú nào. Chỉ có giết người, ta mới dễ dàng nhận được huyết thực." Khóe miệng Hạ Nhược Tuyết nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo lập tức trở nên nghiêm túc, hắn lạnh giọng cảnh báo: "Nếu nàng cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải phiền toái."
Hạ Nhược Tuyết lè lưỡi, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ cẩn thận, ít nhất là trong khoảng thời gian này, ta sẽ không tiếp tục hành động nữa."
Lý Thủy Đạo đưa mắt lặng lẽ nhìn Hạ Nhược Tuyết hồi lâu, sau phút giây im lặng, hắn mới nhẹ giọng nói: "Nàng trở về vừa đúng lúc, hãy giúp ta xóa bỏ ký ức của một người."
Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, lộ vẻ mặt trịnh trọng nói: "Phu quân... đúng là pháp thuật Huyễn Hóa Mê Hồn của ta có thể tạm thời xóa bỏ ký ức của người có tu vi thấp, nhưng hiệu quả chỉ là tạm thời. Có vẻ Chu Hồng Linh kia đã khôi phục lại ký ức rồi, chỉ là nàng ta không dám nói ra thôi."
"Không sao, tạm thời xóa đi là được, những chuyện sau đó ta sẽ đi xử lý." Ánh mắt Lý Thủy Đạo có chút xa xăm, nói.
"Thiếp thân xin nghe theo mệnh lệnh của phu quân." Hạ Nhược Tuyết lộ vẻ mặt khôn khéo hành lễ nói.
Ban đêm...
Trải qua cả ngày vất vả cần cù công tác, kiến tạo, nhưng tới hiện tại, chấp sự Lý Hạo Trường vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi, gã còn phải ghi chép công tác phải làm hôm nay vào trong nhật ký.
Đối với một người đã lớn tuổi như gã, trí nhớ thực sự không tốt bằng một cây bút dở [1], mỗi ngày đều phải nghiêm túc ghi nhớ kết quả tiến triển của công tác mới được.
[1] : Có thể hiểu câu này là ghi chép ra giấy sẽ đáng tin cậy hơn trí nhớ.
Kết cấu hỏa lò đã hoàn thành, dựa theo tiến độ trước mắt, nhiều nhất chỉ cần bảy ngày nữa là có thể hoàn thành công việc xây dựng hỏa lò.
Mà ở ngay bên cạnh hỏa lò, bảo chủ vừa phát hiện cửa vào của một khu mật thất dưới mặt đất, phía trên đã xây một căn phòng nhỏ, chìa khóa căn phòng ấy do bảo chủ tự mình bảo quản.
Lý Hạo Trường nhìn vào vòng tròn đánh dấu màu đỏ cực kỳ bắt mắt trên bản vẽ, âm thầm nhắc nhở bản thân không được quên đi chuyện quan trọng này.
Khu vực được đánh dấu bằng vòng tròn màu đỏ kia chính là vị trí của khu mật thất thần bí ấy.
Theo lý mà nói, loại chuyện phát hiện mật thất này nhất định phải báo lại cho gia tộc, nhưng Lý Hạo Trường cũng không biết Lý Thủy Đạo đã báo cáo hay chưa.
Có điều, gã lại không thể vượt cấp thông báo, chỉ có thể đợi gia tộc phái người đến lại tới kiểm tra đối chiếu sự thật mà thôi.
Ba ngày nữa, đại trưởng lão của gia tộc là Lý Hải Long sẽ suất lĩnh thương đội đến vận chuyện khoáng thạch, nếu bảo chủ dẫn theo Lý Hải Long tới kiểm tra mật thất, có nghĩa là Lý Thủy Đạo đã dùng Viễn Độ Phi Nha báo cáo chuyện này lên gia tộc rồi.
Nhưng nếu không có ai đến kiểm tra đối chiếu, có nghĩa là Lý Thủy Đạo đã giấu giếm chuyện này.
Lúc ấy, Lý Hạo Trường sẽ cân nhắc tới chuyện vượt cấp thông báo.
Chung quy lại, nếu nơi đó thực sự ẩn chứa bảo vật, thì dù gã không chiếm được, cũng không thể im lặng, để cho gia tộc bỏ lỡ nó đi.
Lý Hạo Trường cảm thấy khu mật thất kia cực kỳ không đơn giản.
Đột nhiên, có một luồng sương mù màu xám dày đặc nhanh chóng tràn vào trong phòng.
Mới đầu Lý Hạo Trường còn chưa chú ý tới nó, mãi cho đến khi gã nhìn thấy mảnh sương mù xám này, bản thân đã hít sương mù vào khoang mũi rồi, cũng lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, mất đi ý thức.
Cửa phòng từ từ được đẩy ra, Lý Thủy Đạo cùng với Hạ Nhược Tuyết tiến vào phòng.
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết vung tay lên, một luồng lực lượng nhu hòa nhẹ nhàng đưa Lý Hạo Trường lên giường.
Thủ thế của nàng thuần thục mà chuẩn xác, cho thấy phương diện kỹ xảo nắm giữ lực lượng cực kỳ cao siêu.
Cùng lúc đó, Lý Thủy Đạo đi tới ngồi trước bàn đọc sách, chuyên chú đọc nội dung được ghi trên cuốn nhật ký. Hạ Nhược Tuyết đứng một bên, cẩn thận cầm đèn soi sáng cho hắn.
Lý Thủy Đạo cẩn thận nghiên cứu phần nội dung được ghi chép trên nhật ký, mỗi một câu chữ đều cẩn thận đọc.
Sau khi đọc xong, hắn không chút do dự đã xé một trang xuống, cũng trực tiếp lấy đi tấm bản đồ có đánh dấu một vòng tròn màu đỏ trên bàn, đút vào trong người mình.
"Được rồi." Lý Thủy Đạo nói.
Trong con ngươi Hạ Nhược Tuyết lập tức xuất hiện một mảnh hồng quang, nàng lạnh giọng hỏi: "Phu quân, thật sự không giết sao?"
"Không giết! Giết hắn đi càng thêm phiền toái."
Hạ Nhược Tuyết lè lưỡi, trong đôi mắt màu đỏ tươi lại lóe lên một tia thất vọng.
Sau khi xong việc, hai người lập tức lợi dụng bóng đêm để lặng yên rời khỏi...
...
Đỉnh thạch lâu.
Lý Thủy Đạo bỏ một viên Ngọc Hành đan vào trong miệng. Dược lực ôn nhuận lập tức tràn ngập trong người. Hắn cảm nhận được chân khí trong cơ thể mình đang bắt đầu vận chuyển, dung hợp cùng dược lực của Ngọc Hành đan.
Hắn không chút do dự, đã vùi đầu vào tu luyện 《 Tiên Thiềm Khí 》...
Rất nhanh, ánh trăng xung quanh đã bay tới, ngưng tụ thành một chùm sáng mỏng manh, rơi xuống người, tiếp tục thăng hoa pháp lực trong cơ thể hắn...
Ở bên cạnh Lý Thủy Đạo có một con ngọc thiềm đang ngồi xổm, thân thể nó cũng lóe lên một tầng quang mang mỏng mảnh, tựa như đang cộng minh cùng Lý Thủy Đạo.
Cách đó không xa, một con hắc điểu nhẹ nhàng lượn vòng giữa không trung. Đôi mắt nó sáng ngời mà sắc nhọn, chăm chú quanh sát hết thảy những chuyện này.