Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350: Loạn!

Chương 350: Loạn! Chương 350: Loạn!

Cuộc chiến bắt đầu bước vào giai đoạn mấu chốt, toàn bộ nhóm tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ đều gọi đồng tham của mình ra.

Trên chiến trường, cả đồng tham yêu thú lẫn tu sĩ đều điên cuồng chém giết.

Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lộ ra một tia điên cuồng, những người này đều là huyết thực!

Giết hết bọn họ thì nửa tháng tới, nàng không cần đi tìm huyết thực nữa.

Kiếm quang cắt qua không khí, phát ra tiếng rít bén nhọn, cắt vào thân thể địch nhân, máu tươi văng khắp nơi, xương trắng lộ ra dưới ánh mặt trời. Cảnh tượng này càng thêm kích thích Hạ Nhược Tuyết, hai mắt nàng trở nên đỏ bừng, mái tóc không gió tự bay.

Từ tận đáy lòng, nàng cực kỳ yêu thích và say mê những khung cảnh chiến đấu tanh máu cùng với tử vong như thế.

Nàng ngửi được mùi máu tươi…

Nàng cảm nhận được bầu không khí tử vong bên dưới…

Chúng khiến cho trái tim nàng đập nhanh hơn, cũng khiến cho tâm trạng nàng trở nên hưng phấn dị thường.

"Giết chóc sao có thể thiếu được ta? Ha ha ha ha..." Hạ Nhược Tuyết điên cuồng cười một tràng, sau đó hóa thành một luồng quang mang đỏ như máu từ trên trời giáng xuống.

Nhóm tu tiên giả đang chém giết bên dưới kia lập tức cảm nhận được một luồng uy áp khủng bố. Bọn họ đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mảnh huyết vân khổng lồ đang từ trên trời giáng xuống, bên trong huyết vân còn có xương trắng dày đặc, như ẩn như hiện...

"Ma tu đến! Chạy mau!"Có người kinh hô.

Nhóm tu tiên giả hai bên hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, cả đám đều nhanh chân chạy trốn, muốn tránh né sự uy hiếp do Hạ Nhược Tuyết mang đến.

Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ lại phát hiện, không cần biết mình chạy trốn như thế nào, huyết vân kia vẫn có thể gắt gao bám riết lấy rồi nuốt chửng cả đám bọn họ vào bên trong.

Hạ Nhược Tuyết không ngừng cười điên cuồng. Nàng lấy được chút ít tiền ngọc cùng với một kiện bảo vật đáng để thu lại từ trên thân thể những người này.

Hình như vật ấy là linh chu, đáng tiếc nàng lại không thể luyện hóa nó...

Đương nhiên, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là ... Nàng lại một lần nữa nhận được lượng lớn huyết thực rồi.

Hạ Nhược Tuyết vung huyết diễm trong tay lên, dứt khoát thiêu hủy hoàn toàn những bộ khô lâu đã bị hút khô tinh huyết bên dưới. Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, trên chiến trường tràn ngập một luồng khí tức huyết tinh nồng đậm.

Giết sạch! Rồi hóa thành tro...

Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên một mảnh cuồng nhiệt. Nàng cảm nhận được niềm vui sướng khi giết chóc, loại cảm giác này khiến nàng say đắm, khiến nàng mê muội...

Nửa canh giờ sau...

Tộc trưởng Lý gia Lý Hải Mặc vừa xử lý xong một vài tộc vụ, đang thư thái trở lại thư phòng, chuẩn bị pha một ly trà để thư giãn.

Lão vừa mới cắt trà xong, đột nhiên một luồng âm phong quỷ dị chợt thổi đến từ phía Thâm Châu. Bóng đen thoáng hiện, một nữ tử tóc đen đã xuất hiện ngay ngoài cửa thư phòng của lão.

Dáng vẻ nàng vô cùng quỷ mị, cứ một mực lặng lẽ đứng ở nơi đó.

"Hạ Nhược Tuyết? Sao ngươi lại tới đây?" Lý Hải Mặc nhíu mày hỏi.

"Tộc trưởng đại nhân, ta mang đến một phong thư, là phu quân Lý Thủy Đạo của ta gửi tới, chàng hi vọng người có thể tự mình đọc."Hạ Nhược Tuyết cầm trong tay một phong thư được niêm phong bằng sáp đưa cho Lý Hải Mặc.

Lý Hải Mặc nhận lấy phong thư, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết. Bởi vì dưới tình huống bình thường, Lý Thủy Đạo sẽ không chọn dùng phương thức này để gửi thư.

Bình thường, hắn sẽ dùng phương thức khác, hoặc là để Viễn Độ Phi Nha truyền tin tới, hoặc là để Lý Hải Long mang tin trở về, nhưng hiện giờ, hắn lại trực tiếp để Hạ Nhược Tuyết tự mình đi một chuyến tới truyền tin?

Chỉ có thể nói là bức thư này tuyệt không đơn giản!

Khẳng định là bản thân Lý Thủy Đạo cho rằng lá thư này cực kỳ quan trọng, nên mới quyết định làm như vậy.

Nghĩ đến đây, tộc trưởng Lý Hải Mặc lập tức mở phong thư ra, cẩn thận đọc...

Tộc trưởng đại nhân tôn kính:

Mong tộc trưởng minh giám, nguyện trợ giúp sau khi đọc bức thư này. Ta lo lắng chuyện Hạ Nhược Tuyết tu luyện ma công, nên mới đặc biệt gửi văn kiện bẩm báo. Theo ta được biết, loại ma công Hạ Nhược Tuyết tu luyện cần phải có thực huyết để nuôi dưỡng, nhưng nguồn huyết thực cần dùng lại nhất định phải lấy từ tu sĩ hoặc yêu thú.

Ta lo Hạ Nhược Tuyết lạm sát tứ phương, đưa tới mầm tai vạ. Người là tộc trưởng, kiến thức rộng rãi, mong người hãy giúp ta đi tìm một phương pháp ổn thỏa khiến cho Hạ Nhược Tuyết vừa có được huyết thực, vừa có thể né tránh tai họa giáng xuống đầu.

Ta bạo gan gửi thư thỉnh giáo tộc trưởng, không biết người có thượng sách nào đủ khả năng giải quyết khó khăn này hay không?

Thiết nghĩ, có lẽ người sẽ tìm ra một hướng đi nào đó, hay một món đồ nào đó có thể thay thế được huyết thực, cũng có lẽ người sẽ tìm ra cách trợ giúp Hạ Nhược Tuyết khống chế được dục vọng trong nội tâm, tránh chuyện lạm sát người vô tội.

Mong tộc trưởng có thể chỉ điểm và trợ giúp, ta rất tin tưởng, với trí tuệ và kinh nghiệm của mình, người nhất định có thể giải quyết tốt chuyện này.

Thư đến đây là hết, tạm biệt và tạ ơn người.

Lý Thủy Đạo tôn kính.

...

Lý Hải Mặc xem xong, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng, lặng lẽ ngồi trước bàn đọc sách, suy tư thật lâu.

Sau đó, lão cầm bút lên bắt đầu viết hồi âm, nhưng bàn tay lại ngừng ngay giữa không trung, đầy vẻ do dự.

Lão nắm chặt cán bút, lại thả lỏng ngón tay, một lần nối tiếng một lần bồi hồi viết xuống.

Trên lá thư bắt đầu xuất hiện một vài dấu vết mơ hồ, nhưng ngay sau đó, tờ giấy nọ lại bị lão dùng lực xé đi.

Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ đứng một bên, chăm chú nhìn vào từng động tác của lão tộc trưởng, thậm chí đôi mắt nàng còn dừng lại trên mỗi một con chữ được đối phương viết xuống tờ giấy Tuyên Thành kia.

Lý Hải Mặc buông bút, bắt đầu thong thả đi đi lại lại trong thư phòng, tâm trạng đầy phân vân do dự.

Thật lâu sau, cuối cùng lão cũng hạ được quyết tâm, lại một lần nữa ngồi xuống bên bàn đọc sách, một lần nữa cầm bút, rồi dùng sức mà viết xuống một chữ—— "Loạn" tại khoảng trống trên giấy Tuyên Thành.

Chữ được viết ra khí thế như hồng, rồng bay phượng múa, mỗi một nét đều lộ ra khí tức sát khí nghiêm nghị.

Gió thổi làm khô nét mực...

Lý Hải Mặc bỏ lá thư hồi âm vào phong thư, lại dùng sáp niêm phong đóng dấu ấn ký của mình lên trên, cuối cùng mới giao phong thư hồi âm ngắn gọn này cho Hạ Nhược Tuyết.

Bình Luận (0)
Comment