Có Hạ Nhược Tuyết đang đứng ngay trước mặt, đương nhiên Lý Hải Mặc không thể "Nói rõ" ý tứ của mình ra, lão chỉ có thể viết một chữ "Loạn" để Lý Thủy Đạo tự mình ngộ ra thôi.
Kết cục của những người có tình giữa thế gian này, nếu không phải yêu nhau thì chính là tương sát...
Lý Thủy Đạo suy tư thật lâu, mới mở miệng hỏi: "Nàng có biết hiện giờ nơi nào loạn nhất trên Thiên Nguyên Tu Tiên đại lục này hay không?"
Hạ Nhược Tuyết khuyết thiếu kiến thức trên phương diện này, đương nhiên là không biết. Lại nghe Lý Thủy Đạo tiếp tục nói: “Hầu như khắp mọi nơi trên cái Thiên Nguyên đại lục này đều tương tự như nhau cả, trừ phi đại tông môn khai chiến, nếu không đại loạn chân chính tuyệt đối không thể xảy ra được. Mà đại tông môn khai chiến với nhau lại là chuyện không phải chúng ta có thể quyết định được..."
"Nàng đã không thể gia nhập thương đội của gia tộc, đi theo thương đội ra ngoài giết chóc, như vậy hiện tại nàng chỉ có hai con đường để lựa chọn mà thôi." Sau khi Lý Thủy Đạo suy tư thật lâu, hắn mới mở miệng nói.
"Hai con đường ư?" Hạ Nhược Tuyết dò hỏi.
"Con đường thứ nhất là thoát ly gia tộc, cao chạy xa bay, một mình độc hành, đi dạo vạn dặm, săn giết chung quanh, tuyệt không dừng lại ở cùng một chỗ vượt quá ba ngày." Lý Thủy Đạo chậm rãi nói.
"Ta cũng muốn vậy, có điều..." Hạ Nhược Tuyết cau mày, lộ ra vẻ khó xử: "Sau khi ta săn giết huyết thực, cần ở một nơi có linh mạch để hấp thu. Mà lấy tu vi hiện tại của ta, thực sự không đủ khả năng đi đồ sát toàn bộ tu sĩ bên trong một cứ điểm, nếu bước vào khách điếm trong phường thị lại rất dễ dàng bại lộ tung tích."
"Vậy nàng chỉ có con đường thứ hai thôi." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt ngưng trọng nói.
Tại thạch lâu bên trong Thiên Trì bảo.
Hạ Nhược Tuyết vừa từ chối đề nghị của Lý Thủy Đạo, nàng không muốn xa chạy cao bay, hơn nữa, với thực lực hiện tại của nàng có muốn cũng không bay đi được. Bởi vậy, Lý Thủy Đạo lập tức nói ra con đường thứ hai...
"Nàng hãy đi làm sát thủ. Xét cho cùng, nàng cũng muốn giết người, không bằng cứ thuận tiện đi hoàn thành nhiệm vụ sát thủ luôn đi, tuyệt đối là nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa, cả tổ chức sát thủ lẫn Lý gia đều có thể cung cấp sự che chở trên một trình độ nhất định nào đó cho nàng, làm như vậy, nàng có thể tránh được hoàn cảnh tứ cố vô thân, ngay cả một nơi để nghỉ ngơi hồi phục cũng không có."
Ánh mắt Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ sâu kín, lập tức rơi vào bên trong hồi ức...
Lại nghe hắn chậm rãi nói: "Hai năm trước, khi ta còn là một đệ tử của Ngũ Độc môn, khi đó sư phụ Kim Diện Lang Quân đã giao cho ta một nhiệm vụ quan trọng, hắn bảo ta đi đến chợ đen... Ở nơi này, trong lúc vô tình ta đã xâm nhập vào một nơi có tên là Diệu Âm các. Nhìn bề ngoài, Diệu Âm các kia chỉ là một cái nhạc phường, nhưng trên thực tế, nó lại là một tổ chức sát thủ lấy nữ tử làm chủ thể..."
"Muốn gia nhập vào Diệu Âm các, gia tộc cần chọn lựa và phái đi một nữ tử, tiến vào Diệu Âm các tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, tích góp điểm cống hiến..."
"Sát thủ vừa nhận chức tên là Bạch Nương, đợi cho đến khi nữ tử nọ từ Bạch Nương thăng cấp thành Chiêu Nghi, Lý gia cũng có thể trở thành gia tộc phụ thuộc vào Diệu Âm các."
"Loại tổ chức sát thủ như Diệu Âm các này có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ với tổ chức tình báo, nếu chúng ta trở thành một thành viên trong nhóm gia tộc phụ thuộc vào Diệu Âm các, chúng ta cũng có thể mượn dùng những con đường của đối phương, để nắm giữ rất nhiều những loại tài nguyên tình báo quý giá." Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia âm trầm, nói.
Hạ Nhược Tuyết lo lắng hỏi: "Tộc trưởng có đồng ý hay không?"
Lý Thủy Đạo lạnh nhạt cười: "Không cần người đồng ý. Ta có thể đại diện cho Thiên Trì bảo, lấy thân phận bảo chủ đi đàm phán chuyện này cùng Diệu Âm các."
Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc hỏi: "Phu quân muốn tự lập phe phái sao?"
"Nàng cho rằng ở thời điểm hiện tại, Lý Hải Mặc có thể định đoạt được mọi chuyện của Lý gia ư?" Lý Thủy Đạo sâu kín nói.
"Vậy khi nào chúng ta sẽ đến Diệu Âm các?" Hạ Nhược Tuyết lại mở miệng dò hỏi.
Lý Thủy Đạo lại bước đi vài vòng, trên mặt lộ vẻ do dự nói: "Ta không biết phi hành, bởi vậy muốn đi từ nơi này đến chợ đen, qua qua lại lại phải mất mười ngày. Dù ta dành toàn bộ thời gian cả ngày lẫn đêm để chạy đi, ít nhất cũng mất chừng bảy đến tám ngày. Nếu trong vòng bảy đến tám ngày này, ở Thiên Trì bảo không phát sinh bất cứ tình huống nào thì chẳng sao, nhưng một khi có chuyện lớn phát sinh, nơi này không có ai đứng ra chủ trì, chắc chắn không ổn."
Hạ Nhược Tuyết lộ vẻ mặt do dự, sau đó nàng lập tức lấy một cái pháp khí màu đen tuyền cùng loại với linh chu từ bên trong túi trữ vật ra. Ngay sau đó, nàng vội vàng quỳ cả hai đầu gối xuống đất, hai tay cầm pháp khí dâng lên, nói: "Xin phu quân trách phạt, lúc đi trên đường, ta nhìn thấy hai đội ngũ tu tiên giả chém giết với nhau ở Thiên Nha Khẩu, vì thế mới không nhịn được đã luyện toàn bộ bọn họ thành huyết thực cả rồi. Ở thời điểm quét dọn chiến trường, ta nhặt được kiện bảo vật này. Có lẽ ai đội ngũ kia tranh đấu với nhau vì vật ấy, nhìn thứ này khá giống một chiếc linh chu, có khả năng là một kiện phi hành pháp khí, nhưng thiếp thân không thể luyện hóa nó được."
Lý Thủy Đạo im lặng một lát mới nói: "Nàng đứng lên đi."
Hạ Nhược Tuyết đứng lên, lập tức dùng đôi mắt đầy cảm kích nhìn Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo tiếp tục nói: "Về sau, khi làm sát thủ, nàng nhất định phải hành động dựa theo nguyên tắc chỉ giết người trên danh sách của sát thủ, như vậy nhân quả liên quan mới ít đi một chút. Hơn nữa, trước khi Diệu Âm các giao nhiệm vụ giết người cho nàng, chắc chắn bọn họ cũng sẽ cung cấp đủ tình báo, như vậy nàng hoàn toàn có thể xác định được mục tiêu mà không cần đi tìm huyết thực dựa vào vận khí."
Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, cảm kích nói: "Cám ơn phu quân."
Lý Thủy Đạo tiếp nhận món pháp khí kỳ quái kia, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Đúng là ngoại hình của thứ này rất giống một cái linh chu phiên bản thu nhỏ, cả vật thể đều được chế tạo từ gỗ mun, hoa văn phủ kín bên ngoài, dường như vị trí vết lõm còn có một luồng quang mang mơ hồ đang lóe sáng.