Lý Thủy Đạo bắt đầu vận chuyển pháp lực, muốn luyện hóa linh chu, nhưng linh chu này lại giống như một khối gỗ bình thường, căn bản không thể luyện hóa được. Hắn thoáng suy tư một lát, sau đó dứt khoát đánh một đạo trận quyết vào trong đó, pháp lực hình thành nên một tầng quang mang mỏng manh ở bên ngoài linh chu.
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại, lần lượt đánh xuống từng đạo trận quyết, tới cuối cùng, linh chu cũng bắt đầu khe khẽ rung động, giống như có một luồng lực lượng vừa thức tỉnh bên trong. Đột nhiên, từng chuỗi hoa văn bên ngoài linh chu bắt đầu lóe sáng, tản ra một mảnh quang mang mỏng mảnh.
Dần dần, linh quang được thắp sáng trên toàn thân linh chu, tựa như một món cổ vật đã ngủ say ngàn năm, đến thời khắc này… chợt thức tỉnh.
Thành công rồi!
Kiện pháp khí này vốn bị phong ấn, nhưng hiện giờ, thông qua pháp môn trận đạo Lý Thủy Đạo đã giải trừ được tầng phong ấn ấy rồi.
Suy cho cùng, đạo pháp trong thiên hạ vốn là trăm khoanh vẫn quanh một đốm.
Lý Thủy Đạo cầm kiện pháp khí nọ trên tay, trực tiếp rót pháp lực của bản thân vào trong đó. Lần này, khi pháp lực của hắn rót vào, bên trên kiện pháp khí nọ lại bắt đầu tản ra một chút quang mang mờ nhạt...
Hạ Nhược Tuyết chăm chú nhìn vào kiện pháp khí linh chu kia, không hề rời mắt.
Lý Thủy Đạo rót càng ngày càng nhiều pháp lực vào bên trong, quang mang đang bao phủ bên trên pháp khí cũng càng ngày càng rực sáng, tựa như một vầng trăng.
Đây chính là《 Tiên Thiềm Khí 》của Lý Thủy Đạo.
Lúc này, bên trong pháp lực của hắn có mang theo rất nhiều Thái Âm chi lực, tựa như ánh trăng trút xuống, vô tư dâng hiến, lặng yên không một tiếng động.
Hạ Nhược Tuyết cũng âm thầm sợ hãi thở than, bởi vì phẩm chất của loại pháp lực này rất cao, hoàn toàn không thua kém nhị giai huyết ma pháp lực của nàng.
Một lát sau, Lý Thủy Đạo đã hoàn thành quá trình luyện hóa. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái, kiện linh chu kia lập tức lơ lửng bay lên không trung, lại nhanh chóng biến thành lớn, hóa thành một chiếc thuyền đủ chỗ cho hai người.
"Không tệ, vật này tên là Ô Mộc Toa, là một kiện phi hành pháp khí hàng thật giá thật. Giá cả của phi hành pháp khí ở trên thị trường cực cao, loại kém cũng trị giá tới mấy ngàn linh thạch, còn loại tốt, thậm chí còn hơn một vạn." Lý Thủy Đạo mắt lộ vẻ mừng rỡ nói.
"Phu quân, vậy khi nào thì chúng ta đi chợ đen?" Hạ Nhược Tuyết cũng cảm thấy mừng rỡ vô cùng, không thể miêu tả thành lời được.
Nghe vậy, Lý Thủy Đạo lại lộ vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
"Dù có thứ này, coi như ta đã có thể phi hành rồi, nhưng một chuyến đi đi về về cũng mất ít nhất là ba ngày thời gian."
"Có điều, việc này thực sự không nên chậm trễ! Bởi vậy ngay buổi tối hôm nay chúng ta sẽ xuất phát. Chút nữa ta sẽ đi thông báo với tất cả nhóm chấp sự trong bảo, nói với bọn họ rằng, ba ngày sau ta sẽ tổ chức mạc hội, yêu cầu tất cả mọi người phải báo cáo với ta tiến trình công tác trong nửa năm vừa rồi. Như vậy, bọn họ sẽ bận rộn suốt ba ngày để chuẩn bị, tuyệt đối không thể đến làm phiền ta. Tới khi đó, hai người chúng ta có thể lặng yên không một tiếng động mà đi qua đi lại rồi." Đôi mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia sâu kín, nói.
Màn đêm buông xuống...
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết lặng yên đi lên tầng đỉnh của thạch lâu, ánh mắt ngưng trọng, một mực chăm chú nhìn về phương xa. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến một chút mát mẻ.
"Cô cô... Đi tới đi." Lý Thủy Đạo lấy một nắm quả hạch ra ngoài, dùng để dụ dỗ con hắc điểu bên trong Điểu các.
Viễn Độ Phi Nha sống bên trong Điểu các vừa ngửi được mùi thơm của quả hạch, đã nhẹ nhàng bay vào trong tay Lý Thủy Đạo. Nó dùng móng vuốt của mình, để khéo léo bắt lấy một quả hạch, mổ, trong miệng phát ra một tiếng kêu to đầy sung sướng.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông chim của hắc điểu, dịu dàng nói: "Chút nữa ngươi hãy bay theo ta, đừng để lạc mất."
Dường như hắc điểu có thể hiểu được lời nói của Lý Thủy Đạo, nó lập tức đập cánh bay lên, vui vẻ bay vòng vòng xung quanh hai người bọn họ.
Sau đó, Lý Thủy Đạo vỗ một cái lên túi trữ vật, tế ra Ô Mộc Toa, hai người bọn họ nhẹ nhàng nhảy lên trên, Ô Mộc Toa lập tức tản ra một luồng ô quang trầm trầm, rồi nhanh như cắt lao đi, phi độn giữa bầu trời đêm đen kịt.
Viễn Độ Phi Nha vốn đang xoay quanh tại chỗ, cũng lập tức giương cánh bay cao, giống như tia chớp đi theo phía sau Ô Mộc Toa.
Rõ ràng là tốc độ của Viễn Độ Phi Nha nhanh hơn, nó lập tức đuổi theo phía sau Ô Mộc Toa rồi thả chậm tốc độ xuống.
Cứ như vậy, Ô Mộc Toa xuyên qua bầu trời đêm, chở theo Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết, cũng dẫn theo một con Viễn Độ Phi Nha, bay về phía chợ đen.
Tiếng gió gào thét bên tai...
Lý Thủy Đạo đang tập trung tinh thần điều khiển Ô Mộc Toa, Thái Âm pháp lực trong cơ thể tiêu hao cực nhanh...
Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng màu bạc chiếu lên người Lý Thủy Đạo. Hắn yên lặng thi triển Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt. Dưới ánh trăng bao phủ, pháp lực trong cơ thể hắn lưu chuyển rất nhanh, cấp tốc khôi phục lại. Trong khoảng thời gian ngắn sau đó, lượng tiêu hao và khôi phục trực tiếp hình thành nên một loại cân bằng vi diệu.
Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng trên không trung, trong lòng đã có chút cảm ngộ: Nếu cần sử dụng Ô Mộc Toa chạy đi, thì phải cố gắng hết mức mà lựa chọn di chuyển vào ban đêm.
Hạ Nhược Tuyết vững vàng ngồi trên Ô Mộc Toa, không cần tiêu hao một chút pháp lực nào. Phu quân sử dụng Ô Mộc Toa bộc phát ra tốc độ phi hành cũng không hề thua kém huyết sắc độn quang của nàng, nhưng nhìn hắn còn có vẻ vô cùng thành thạo. Nàng đưa ánh mắt ngắm mọi thứ xung quanh, lập tức trông thấy Viễn Độ Phi Nha đang bay theo bọn họ, trong lòng không khỏi kinh ngạc mở miệng hỏi: "Phu quân, vì sao phải dẫn theo con chim này?"
Lý Thủy Đạo vừa điều khiển pháp lực tuôn ra vừa mở miệng nói: "Nàng có biết vì sao Diệu Âm các chỉ đàm phán chuyện hợp tác cùng với trưởng của một tộc, mà không tự mình đàm phán với nữ sát thủ không?"
Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"