Lý Hải Long thầm ước lượng lá thư trên tay mình, có chút ngoài ý muốn nói: "Phong thư này hơi dày nha."
Lý Thủy Đạo mỉm cười đáp lại: "Trong thư có miêu tả về tương lai của Thiên Trì bảo."
"Không tệ, à... Tộc trưởng có dặn ta chuyển tới cho ngươi một câu." Lý Hải Long do dự một chút, cuối cùng mới mở miệng nói.
"Người muốn dặn dò ta chuyện gì vậy?" Lý Thủy Đạo mỉm cười hỏi.
"Nên quyết đoán thì phải quyết đoán!" Lý Hải Long lộ vẻ mặt trịnh trọng đáp.
Hai mắt Lý Thủy Đạo nheo lại hỏi: "Ý của đại trưởng lão là?"
"Ha hả... Ta cũng không biết, chỉ nhắn giúp tộc trưởng mà thôi." Lý Hải Long cười nói.
Đương nhiên Lý Thủy Đạo hiểu được ý tứ của những lời này.
Phải biết rằng trong một tháng nay Hạ Nhược Tuyết lần lượt ra tay đã hoàn thành ba nhiệm vụ trắng rồi, mà mỗi một lần như vậy, nàng đều giết sạch cả nhà mục tiêu. Loại hành động này tuyệt đối không dính dáng một chút nào với hai chữ "Ám sát" cả, tới hiện giờ, toàn bộ Hắc sơn đều chìm trong lo lắng, lòng người hoảng sợ.
Lại nói, sau mỗi một lần Hạ Nhược Tuyết đi làm nhiệm vụ, Lý Thủy Đạo đều sẽ nhanh chóng nhận được một bức thư nhắn nhủ tới từ gia tộc, bọn họ nói cho hắn biết ở nơi nào đó đã phát hiện được dấu vết ma tu đi ngang qua.
Nhưng đương nhiên, ngoài mặt là thông báo, nhưng ý tứ bên trong lại là đang nói cho Lý Thủy Đạo biết, Hạ Nhược Tuyết này làm quá nhiều việc ác rồi, đã không thể khống chế được, tránh liên lụy tới gia tộc, hãy sớm ngày xử lý là hơn.
Thực ra… Lý Thủy Đạo đã sớm luyện thành viên đan dược dùng để độc chết Hạ Nhược Tuyết, có điều, hắn vẫn vẫn một mực chưa cho nàng mà thôi...
...
Dù Thiên Trì bảo đã trở thành một khu công trường xây dựng với khí thế ngất trời, nhưng thư phòng bên trong thạch lâu vẫn yên tĩnh như trước, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào bên trong, rọi xuống đống bút mực giấy nghiên trên bàn đọc sách, tản ra một mảnh quang mang nhàn nhạt.
Đột nhiên, một con Viễn Độ Phi Nha màu đen trực tiếp lao qua cửa sổ, rồi nhẹ nhàng đáp xuống cái bàn đọc sách kia.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo ngưng lại, hắn nhanh chóng gỡ ống trúc tinh xảo từ dưới chân Viễn Độ Phi Nha xuống.
Trên ống trúc này được điêu khắc một chuỗi hoa văn tinh mỹ, bề mặt bóng loáng tản ra một chút hào quang nhàn nhạt. Đây là ống trúc do Diệu Âm các đặc chế.
Hắn nhẹ nhàng vặn mở ống trúc, bên trong có một tấm quyển trục nhiệm vụ.
Nhiệm vụ ám sát: Ám sát Thiết Cáp Mô Âu Dương Nhận.
Cấp bậc nhiệm vụ: Bậc xanh.
Giới thiệu vắn tắt về mục tiêu nhiệm vụ: Âu Dương Nhận, hơn bốn mươi tuổi, tu luyện Cáp Mô Ngạnh Khí Công, được người ta gọi là Thiết Cáp Mô. Hắn đã tu luyện Cáp Mô Ngạnh Khí Công tới trình độ Đăng Phong Tạo Cực, bởi vậy mà thân thể thay đổi trở nên vặn vẹo dị dạng, càng ngày càng giống một con cóc.
Bởi vì ngoại hình khủng bố này, Âu Dương Nhận đã quyết định rời xa trần thế, ở lại Thiên Tỉnh động, Đoạn Đầu sơn. Hang động ở dưới chân núi, ẩn nấp bên trong sơn cốc, bị rừng cây rậm rạp vờn quanh.
Ở bên trong Thiên Tỉnh động Đoạn Đầu sơn, Âu Dương Nhận tu luyện một mình, gần như không đi ra bên ngoài.
Khen thưởng nhiệm vụ: Một ngàn điểm công huân, hai ngàn linh thạch.
Một lát sau, Lý Thủy Đạo giao lá thư nhiệm vụ cho Hạ Nhược Tuyết.
"Đi giết hắn đi, Cáp Mô Ngạnh Khí Công không ngăn được Huyết Ma Chân Luân và Bạch Cốt Ma Nhận, nhưng nếu đối phương chỉ tu luyện Cáp Mô Ngạnh Khí Công tuyệt đối không thể thăng cấp thành Dung Linh cảnh. Khẳng định là hắn đã sửa sang lại công pháp rồi, nếu hắn có điển tịch công pháp, hãy cầm về đây cho ta xem." Lý Thủy Đạo dặn dò.
"Được." Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, hồng mang chớp động trong mắt, nàng lập tức hưng phấn liếm liếm đầu lưỡi.
"Chậm đã!" Hai mắt Lý Thủy Đạo híp lại.
"Phu quân còn chuyện gì nữa ư?" Hạ Nhược Tuyết hỏi.
"Nàng và độc tu chiến đấu, tám chín phần mười sẽ trúng thủy độc. Nơi này ta có một viên độc đan, sau khi nàng trúng độc, nhớ ngậm nó vào trong miệng, rồi cắn đứt lớp sáp ong bọc ngoài, là có thể dùng phương pháp lấy độc trị độc để giải kịch độc trên người mình. Hãy nhớ không thể nuốt nó vào trong bụng! Viên đan dược này có uy lực rất lớn, nếu trực tiếp nuốt xuống, có khả năng nó sẽ lấy mạng của nàng." Lý Thủy Đạo vừa nói vừa ném một cái bình ngọc cho Hạ Nhược Tuyết.
"Đa tạ phu quân."
"Đoạn Đầu sơn ở rất gần nơi này, đi sớm về sớm." Lý Thủy Đạo khoát tay áo nói.
Hạ Nhược Tuyết không nói gì thêm đã hóa thành một luồng huyết sắc độn quang nhanh chóng biến mất, Lý Thủy Đạo nhìn theo phương hướng Hạ Nhược Tuyết rời đi thật lâu cũng không nói năng gì...
Thiên Tỉnh động, Đoạn Đầu sơn.
Ngay cả hiện tại đang là ban ngày, ở nơi đây cũng chìm trong bầu không khí âm u đen tối, tràn ngập quỷ dị.
Một nam tử xấu xí đang ngồi trên một tảng đá lớn ăn cơm. Vẻ ngoài của đối phương rất quái dị, tựa như một con cóc lớn hình người. Làn da thô ráp, có rất nhiều cục u nổi gồ lên trên, phần cổ cực kỳ to lớn, hoàn toàn không giống nhân loại.
Nam tử này đang ăn thịt thằn lằn sống, từ trong miệng phát ra âm thanh nhấm nuốt khiến người khác nghe mà dựng tóc gáy.
Con ngươi bên trong đôi mắt gã dựng thẳng lên, để lộ ra một luồng khí tức tà ác. Cái miệng của gã cực kỳ rộng lớn, có thể nhìn thấy hàm răng bén nhọn làm người khác không rét mà run.
Đột nhiên, một mảnh sương mù màu xám từ bên ngoài, chậm rãi bay tới.
Nam tử này ngửi ngửi hai cái, chẳng những không bị nó mê hoặc, ngược lại còn không chút do dự cầm nửa cái chân thằn lằn trong tay ném thẳng vào mảnh sương mù màu đen trước mắt, đập trúng vào một con khô lâu đang ẩn nấp trong bụi cỏ.
Cùng lúc đó, nam tử cũng vọt tới, khí thế hung hăng, muốn dùng tay phát nát bộ khô lâu kia.
Nhưng bộ khô lâu nọ rất linh hoạt, vừa bị phát hiện, nó đã chớp lấy thời cơ, nhanh chóng hóa thành một luồng huyết quang bay đi, cũng bắn một viên Huyết Ma Chân Luân tới, để cho nó xoay tròn chém thẳng về phía nam tử đang đuổi theo.
"Oa!" Nam tử nọ mở miệng, phát ra một tiếng ếch kêu, đột nhiên làn da trên người lại hóa thành một lớp vật chất có độ cứng ngang với thép tinh luyện. Dựa vào làn da này, gã trực tiếp lao tới ngạnh kháng công kích tới từ Huyết Ma Chân Luân, sau đó lại há mồm phun ra một búng chất lỏng tanh hôi có tính hủ thực rất mạnh.
Một tiếng "Bành" vang lên, Huyết Ma Chân Luân đã bị ăn mòn thành bột phấn.