Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 366 - Chương 366: Đây Là Nhân Tính!!!

Chương 366: Đây Là Nhân Tính!!! Chương 366: Đây Là Nhân Tính!!!

“Chuyện này... Hội trưởng lão cảm thấy rất hứng thú đối với bản kế hoạch của ngươi, nhưng bọn họ không đồng ý gia tăng hạn ngạch." Lý Hải Long trực tiếp nói ra.

Lý Thủy Đạo im lặng một lát mới nói: "Nghĩa là bọn họ không đồng ý rồi."

Lý Hải Long cười khổ nói: "Chuyện này... Ngươi phải hiểu nếu làm theo bản kế hoạch đó, chúng ta sẽ phải mở rộng Thiên Trì bảo ra gấp mười lần. Đúng là có chút mơ mộng hão huyền."

"Vậy quên đi." Lý Thủy Đạo bĩu môi, tựa như cũng không bị chuyện này đả kích quá lớn, đúng là tình huống ấy cũng nằm trong phạm vi dự đoán của hắn.

"Nếu không có hạn ngạch, thì chuyện ngươi kiến thiết nơi này có bị dừng lại hay không? Tuy quá trình xây dựng của ngươi có chút kỳ quái, tựa như một trò chơi, nhưng thoạt nhìn phí tổn để duy trì cũng không nhỏ nha." Lý Hải Long thân thiết hỏi

Lý Thủy Đạo lắc đầu nói: "Công trình ở nơi này sẽ không dừng lại."

Lý Hải Long có chút khó hiểu hỏi: "Các ngươi lấy tiền ở đâu để xây dựng?"

"Không có tiền thì không làm việc ư? Chẳng lẽ con người không nên có tín niệm của riêng mình?" Lý Thủy Đạo dõng dạc nói.

"Ha hả..." Lý Hải Long cười cười, nhưng trong lòng lại thầm nói, đúng là vớ vẩn, nếu không có tiền ai sẽ làm việc cho ngươi? Chẳng qua Lý Thủy Đạo này cũng là một người trẻ tuổi có mộng tưởng của bản thân, lão sẽ không trực tiếp đập nát giấc mơ của hắn, cứ để hắn đi tiếp, sau khi vấp phải trắc trở, đụng vào tường nam, hắn sẽ tự hiểu ra thôi.

Ở trong mắt Lý Hải Long, ngoại trừ "Cho nhiều", lão thật sự không thể nghĩ ra một lý do nào khác tới thúc đẩy những người thợ mỏ trước mắt mình cẩn thận tỉ mỉ, nhiệt tình mười phần làm việc tới mồ hôi ướt đẫm như vậy được.

Bọn họ có thực sự làm việc vì tín niệm hay không?

Hay là đã ăn bánh vẽ của tên bảo chủ này rồi?

...

Gần nửa ngày sau, thương đội của gia tộc đã dỡ xuống toàn bộ hàng hóa mình mang đến, lại chất đầy khoáng thạch rồi rời đi...

Lý Thủy Đạo đứng ở cửa sổ, đưa ánh mắt sâu kín nhìn theo bóng dáng thương đội dần dần đi xa...

Buổi chiều cùng ngày, Lý Thủy Đạo công khai phát tiền lời cho tất cả mọi người ngay trên quảng trường Thiên Trì bảo.

Chỉ nghe một gã thị vệ cao giọng hô: "Lý Thiên Xương tới lĩnh tiền lời, ba đồng tiền ngọc."

"Lý Thủy Đạo tới lĩnh tiền lời, ba khối linh thạch."

"Chu Hồng Linh tới lĩnh tiền lời, ba khối linh thạch."

"Hạ Nhược Tuyết tới lĩnh tiền lời, ba khối linh thạch."

Tiếp theo là chấp sự...

Cứ như vậy, thị vệ lần lượt đọc hết những người được nhận tiền lời trong danh sách, bao gồm cả chấp sự phòng thu chi ở bên trong, mỗi người đều lĩnh được lợi tức, ít nhất là ba đồng tiền ngọc.

Đến đây, quá trình phát lợi tức chấm dứt, tan họp! Đột nhiên lại nghe được nhóm thợ mỏ tới tham dự khe khẽ nói nhỏ với nhau.

"Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra chứ?"

"Vì sao đột nhiên bọn họ lại nhận được tiền mà không phải làm gì như vậy?"

"Lương tháng của những chấp sự này vốn đã cao rồi, hiện giờ bọn họ còn nhận được tiền thêm mà không phải làm gì hả?"

"Ta nghe nói là tháng trước, bọn họ đã đầu tư cho Thiên Trì bảo với mức lợi tức hàng tháng là ba phần. Nói đơn giản, chỉ cần đầu tư một trăm tiền ngọc là trong vòng một năm có thể cầm lại hơn một nửa, trong vòng ba năm có thể kiếm lãi gấp đôi."

"Sướng như vậy?"

"Vì sao chỉ có những chấp sự kia mới được đầu tư? Chúng ta cũng muốn đầu tư!"

"Vì sao chỉ có những người làm quan kia mới được đầu tư? Chúng ta cũng muốn đầu tư!"

"Mở cửa nhanh, ta muốn đầu tư!"

...

Trong khoảng thời gian ngắn tình cảm quần chúng lập tức trào dâng.

Thợ mỏ, thị nữ, đầu bếp… tất cả mọi người đều lấy ra toàn bộ tài sản tích cóp được của mình, đi tới lấp kín ngoài cửa thạch lâu, như muốn nói rằng, nếu bảo chủ không lấy tiền của bọn họ, bọn họ sẽ trực tiếp lật đổ thạch lâu.

Lý Thủy Đạo dứt khoát đẩy cửa đá ra, đứng thẳng ngay trước mặt mọi người, cất giọng to rõng, vang tận mây xanh: "Các huynh đệ! Ta đã biết tâm ý của các ngươi, lòng nhiệt tình và sự tín nhiệm của các ngươi thực sự đã làm ta cảm động không thôi! Hôm nay, Lý Thủy Đạo trịnh trọng hứa hẹn với các ngươi, ta nhất định sẽ dẫn dắt mọi người cùng nhau phát tài, thực hiện giấc mộng của chúng ta!"

"Bảo chủ vạn tuế!"

"Bảo chủ vạn tuế!"

Cứ như vậy, nhóm thợ mỏ, thị nữ và đầu bếp đều kích động mà hô to vạn tuế. Giọng nói của bọn họ như sấm động, vang vọng tới chân trời, tràn ngập chờ mong đối với tương lai và kiên định ủng hộ đối với Lý Thủy Đạo.

Năm gã chấp sự bắt đầu tiến lên, đăng ký cho từng người một, có người mở đầu bằng khoản đầu tư một trăm tiền ngọc tới sau đó, bản danh sách kia bắt đầu không ngừng phát triển. Cứ như vậy, ba trăm người, kể cả khi mỗi người chỉ đầu tư đúng một trăm tiền ngọc, thì con số tổng thu về cũng đạt tới ba vạn tiền ngọc rồi, huống chi bọn họ còn đầu tư nhiều hơn con số một trăm tiền ngọc này...

Lấy ví dụ như hai thị nữ là Lý Nhất Linh và Lý Nhất Phương đều đầu tư ba trăm đồng.

Tới cuối cùng, nhân vật quan trọng nhất cũng xuất hiện rồi...

Hạ Nhược Tuyết với mái tóc dài và bộ trang phục màu đen quen thuộc lập tức đi tới, một mình nàng đầu tư tới ba trăm linh thạch, tương đương với ba vạn sáu ngàn tiền ngọc, trực tiếp làm kinh hoảng toàn bộ đám người.

Đến đây, nhóm chấp sự vốn còn có chút do dự bồi hồi, cũng đỏ con mắt, đều lấy ra gia sản tích cóp được của mình, thậm chí còn có người trực tiếp nảy ra sáng kiến, trích ra một phần tiền ngọc đi mượn của gia tộc tới đầu tư vào Thiên Trì bảo, kiếm lấy một khoản "Lợi nhuận chênh lệch".

Hàng năm tổng lượng linh khoáng do Thiên Trì bảo sản xuất được trị giá chừng ba vạn linh thạch, nếu ngày sau Thiên Trì phường được xây dựng nên, không cần biết là Bách Thảo đường, Luyện Khí đường hay là hội đấu giá… đều sẽ mang đến càng nhiều tiền lời hơn.

Cho nên... khoản tiền bọn họ bỏ ra ngày hôm nay, tuyệt đối có thể thu về được. Bọn họ hoàn toàn không phải e dè sợ hãi gì nữa, cứ lớn mật mà làm là được!

Suy cho cùng, một khi con người nổi lòng tham, sẽ đánh mất lý trí, thậm chí bọn họ còn tự đưa ra lý luận để thuyết phục chính mình...

Đây là nhân tính.

Bình Luận (0)
Comment