Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 367 - Chương 367: Trạng Thái Tốt Nhất Giữa Quân Và Thần!!!

Chương 367: Trạng Thái Tốt Nhất Giữa Quân Và Thần!!! Chương 367: Trạng Thái Tốt Nhất Giữa Quân Và Thần!!!

Bên trong thư phòng, Lý Thủy Đạo đang chuyên chú mà bắt tay vào nghiên cứu cuốn sách da thú nọ, trên người hắn tràn ngập một luồng khí tức băng hàn. Hàn khí lượn lờ, ngưng kết thành một tầng băng giáp, bao vây cả người hắn vào trong đó.

Nhưng kiện băng giáp này lại không ổn định, rất nhanh, nó đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ băng tuyết rồi.

Cuốn sách da thú này vốn thuộc về Âu Dương Nhận, bên trong ghi lại bộ vũ kỹ do chính gã tự nghĩ ra—— "Thiết Oa Thuẫn".

Lại nói, Âu Dương Nhận này tu luyện một trong ngũ đại chân công là《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》. Đi theo một lối mòn cũ nhưng gã lại có thể mở ra một con đường khác, sửa cũ thành mới, cũng được coi là có chút tài hoa.

Đối với Lý Thủy Đạo, nội dung bí kỹ Thiết Oa Thuẫn này mang đến tính tham khảo thật lớn, đã khiến hắn được lợi không nhỏ. Hắn đang cân nhắc xem bản thân có nên kết hợp môn vũ kỹ này với《 Băng Thiềm Ngạnh Khí Công 》mình đang tu luyện hay không, từ đó sửa sang bộ vũ kỹ kia thành Băng Thiềm Thuẫn, coi như tiến thêm một bước gia tăng năng lực phòng ngự của mình lên.

Đúng lúc này, một con chim màu đen bay vào thư phòng. Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng lấy ra một phần tình báo mới từ dưới chân hắc điểu.

Lại là nhiệm vụ ám sát...

Nhiệm vụ ám sát: Ám sát Băng Tuyết Kiếm Sư.

Cấp bậc nhiệm vụ: Bậc xanh.

Giới thiệu vắn tắt về mục tiêu nhiệm vụ: Băng Tuyết Kiếm Sư, tán tu, Dung Linh cảnh trung kỳ, tinh thông Băng Tuyết Kiếm Pháp, kiếm chiêu sắc bén vừa nhanh vừa mạnh, đồng tham không rõ, sư thừa không rõ.

Băng Tuyết Kiếm Sư ở bên trong Tuyết Phong Băng Sương động tại Thúy Bình sơn, hang động này ẩn giấu bên trong một ngọn núi được bao trùm bởi một tầng băng tuyết thật dày, xung quanh là sông băng uốn lượn, khó có thể tìm kiếm được.

Bởi vậy trước khi đến Thúy Bình sơn, hãy nghỉ chân tại trạm dịch dưới chân núi, bàn bạc với lão bản nương của trạm dịch này là Di Nương, lúc ấy sẽ nhận được tình báo chi tiết hơn.

Khen thưởng nhiệm vụ: Một ngàn điểm công huân, ba nghìn linh thạch.

Một lát sau, Hạ Nhược Tuyết đã đọc được phần tình báo ám sát này, hai mắt nàng lóe lên một chút hồng quang nói: "Ta phải đi Thúy Bình sơn đây."

"Chậm đã! Đêm nay hãy xuất phát, ta với nàng cùng đi." Lý Thủy Đạo lộ ánh mắt sâu kín nói.

"Vì sao?" Hạ Nhược Tuyết khó hiểu hỏi.

"Trong tình báo lần này lại xuất hiện nhân vật lão bản nương trạm dịch, chắc hẳn đối phương là nhân viên tình báo của Diệu Âm các. Ta muốn gặp mặt nàng này một lần, tốt nhất là có thể thông qua nàng ấy lấy được một chút tình báo. Chúng ta vẫn hiểu biết quá ít về Diệu Âm các, trong khi đối với tổ chức này, trong lòng ta luôn tồn tại một chút lo lắng không yên." Lý Thủy Đạo giải thích.

"Nhưng nếu phu quân rời khỏi nơi này quá lâu, Thiên Trì bảo sẽ do ai tới làm chủ?" Hạ Nhược Tuyết lo lắng hỏi.

Chỉ thấy Lý Thủy Đạo lập tức để lộ ra một nụ cười lạnh. Sau đó, hắn lấy sổ sách kế toán từ trên người xuống, trên cuốn sổ sách này có ghi chép lại nội dung cho Thiên Trì bảo "Mượn tiền" của hơn ba trăm cư dân khác.

"Hiện giờ trong tay có thứ này, coi như vị trí bảo chủ của ta đã chắc chắn đến mức không gì phá nổi nổi, dù gia tộc muốn thay đổi người kia cũng không thể được." Lý Thủy Đạo tự tin nói.

Ban ngày...

Lý Thủy Đạo nói thẳng chuyện hắn muốn đi ra ngoài một chuyến cho những vị chấp sự quan trọng trong bảo, cũng trực tiếp dặn dò bọn họ nếu Thiên Trì bảo có chuyện gì mấy người bọn họ cứ thương lượng rồi tự đi xử lý là được.

Thân là bảo chủ nhưng Lý Thủy Đạo cực kỳ buông lỏng, thả quyền, hoàn toàn không lo lắng nhóm thuộc hạ bên dưới sẽ soán mất quyền lực trong tay mình...

Sau khi nhóm chấp sự nghe nói xong câu này, lập tức mở miệng thân thiết dò hỏi khi nào Lý Thủy Đạo sẽ trở về, thậm chí cả đám còn dặn dò hắn chớ hành động thiếu suy nghĩ, đừng dấn thân vào nguy hiểm.

Thật hiển nhiên, vừa biết tin Lý Thủy Đạo muốn ra ngoài, trong lòng bọn họ đã trở nên lo lắng đến tiều tụy đối với sự an nguy của hắn, không ai muốn bảo chủ đại nhân xảy ra một chút bất trắc gì.

Lý Thủy Đạo mỉm cười, hắn biết bọn họ nói ra những lời này đều là thật tâm.

Đây là trạng thái tốt nhất giữa quân và thần.

Vào đêm, Lý Thủy Đạo tế ra Ô Mộc Toa, lập tức cùng Hạ Nhược Tuyết rời khỏi Thiên Trì bảo. Hai người hóa thành một luồng ô quang, nhanh chóng biến mất trong màn đêm...

Lúc sáng sớm, hai người đi tới chân núi Thúy Bình sơn, có một tòa khách điếm nằm ngay một bên quan đạo. Tuy khách điếm này không lớn, nhưng nó lại là trạm dịch, chuyên cung cấp một nơi nghỉ chân cho lữ khách đi ngang qua đây.

Hai người vừa đi vào trạm dịch, đã có một gã dịch đinh đi lên nghênh đón. Người này mặc một bộ trang phục dịch đinh màu xanh, khuôn mặt hòa ái dễ gần, nụ cười tươi đầy mặt.

"Hai vị khách quý đã chạy đi vất vả rồi, hoan nghênh hai vị quang lâm trạm dịch của chúng ta. Xin hỏi hai vị ăn lót dạ hay là ở trọ?" Dịch đinh khách khí mở miệng dò hỏi.

"Chúng ta vừa đi suốt đêm tới đây, muốn một chút nước ấm để mình tắm rửa nghỉ ngơi." Lý Thủy Đạo mở miệng nói.

"Được, mời khách quan đi theo ta." Dịch đinh nọ nhanh nhẹn dẫn hai người đi thẳng về phía hậu viện.

"Ở nơi này của chúng ta có một phòng tắm suối nước nóng, hai vị là tách ra tắm hay là cùng nhau?" Dịch đinh nhìn hai người hỏi.

"Không có ánh mắt, đương nhiên là cùng nhau rồi." Lý Thủy Đạo lên tiếng khiển trách.

"Được, khách quan, xin hỏi có cần tiểu nhân chuẩn bị cho ngài một chút đồ ăn hay không?" Dịch đinh hỏi lại lần nữa.

"Không cần."

"Vậy mời khách quan đi theo ta." Dịch đinh dẫn theo hai người qua bảy lần ngoặt, tám lần rẽ, mới đi vào một gian nhà liền kề, trong phòng có đặt một cái thùng tắm thật lớn, nước trong thùng tắm đã nóng hôi hổi.

Tắm rửa chấm dứt, hai người Lý Thủy Đạo thần thanh khí sảng rời khỏi phòng tắm, đi tới bên trong đại sảnh.

Đại sảnh rộng mở sáng ngời với một tấm bình phong trang trí hoa lệ và đồ sứ tinh mỹ. Ở quầy lễ tân có một vị nữ tử mạnh mẽ, mặc một bộ váy dài cắt may vừa người màu đỏ, mái tóc dài qua vai, mặt mày như vẽ. Ánh mắt nàng khá là sắc nhọn, khí trường mạnh mẽ, tản ra một luồng khí thế đầy tự tin và mị lực.

Bình Luận (0)
Comment