"Như vậy là Diệu Âm các các ngươi lừa gạt tình cảm [1] nha." Lý Thủy Đạo chế nhạo.
[1] : lừa gạt tình cảm hay còn gọi là romance scam là dạng lừa đảo mà kẻ lừa đảo thường sử dụng để lấy tiền hoặc tài sản từ người khác thông qua chuyện gây dựng một mối quan hệ tình cảm giả mạo.
"Cũng không phải tất cả những nhiệm vụ đỏ đều không thể tham dự vào. Bậc đỏ cũng chỉ là nhắc nhở cảnh báo mà thôi, suy cho cùng, chuyện có tiếp nhận nhiệm vụ này hay không cũng là tự nguyện. Nếu tự bản thân các ngươi ngu xuẩn, nhất quyết muốn tiếp nhận nhiệm vụ phỏng tay kia, đương nhiên cũng không thể trách bổn môn ăn cả đầu lẫn đuôi được." Cúc Mục Cẩm lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lý Thủy Đạo cười cười.
Lúc trước, khi lần đầu tiên nghe được loại chuyện này, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra nhiệm vụ đỏ kia có bẫy, chỉ vì cân nhắc đến chuyện bên mình có thể từ chối nhận nhiệm vụ đỏ, hắn mới miễn cưỡng nhận lời hợp tác thôi.
Còn hiện tại, tuy Cúc Mục Cẩm nói đơn giản như vậy, nhưng nếu bọn họ không dứt khoát kéo nàng xuống nước, nói không chừng về sau, toàn bộ những nhiệm vụ đỏ bọn họ giao xuống cho Hạ Nhược Tuyết đều là ám sát mấy nhân vật như Lam Hoa Ảnh thì sao.
Loại chuyện này cũng giống như trong cái tủ lạnh kia vốn không có một cây kem nào rẻ vậy.
"Cái gọi là Hồng Nương kia chính là đối tượng mà tất cả những sát thủ trong Diệu Âm các đều có thể giết chết được?" Lý Thủy Đạo lại hỏi.
"Ngươi suy đoán vớ vẩn gì vậy? Địa vị của Hồng Nương còn cao hơn Thanh Nương một cấp bậc, gần với Chiêu Nghi, nếu đặt vào một hành động ám sát tập thể, đương nhiên Thanh Nương phải nghe Hồng Nương chỉ huy, Hồng Nương phải phục tùng mệnh lệnh của Chiêu Nghi, nào có chuyện như ngươi nói?" Cúc Mục Cẩm tức giận nói.
"Nha... Hay là chúng ta nói về nhiệm vụ trước mắt đi." Lý Thủy Đạo lại chủ động kéo đề tài về vị trí cũ.
Cúc Mục Cẩm ổn định lại tâm thần, nói: "Băng Tuyết Kiếm Sư này rất mạnh, hơn nữa hắn vốn không xuất thân từ Ngũ Độc môn, đương nhiên không có khả năng đi Ngũ Độc môn cáo trạng. Thúy Bình sơn Tiết gia chỉ thuần túy là đánh không lại mới tìm tới chúng ta trợ giúp. Chút nữa, các ngươi trực tiếp đi tới Thúy Bình sơn Tiết gia cho bọn họ thấy thân phận, nói mình là sát thủ của Ám môn, tộc nhân Tiết gia sẽ dẫn các ngươi đến Băng Sương động giết Băng Tuyết Kiếm Sư."
Nói tới đây, Cúc Mục Cẩm lại uống một ngụm trà, mới tiếp tục nói: "Nhưng các ngươi cũng phải chú ý một chút! Nếu Thúy Bình sơn Tiết gia bên kia phát hiện các ngươi sử dụng công pháp của Ngũ Độc môn hoặc là công pháp có nguồn gốc từ Ngũ Độc môn, có lẽ bọn họ sẽ trực tiếp ra tay tiêu diệt cả các ngươi luôn."
"Nha... Nghĩa là ta không thể ra tay?" Lý Thủy Đạo cau mày nói.
"Sao phu quân lại không thể ra tay? Chỉ cần xong chuyện thiếp thân lại ra tay giết sạch bọn họ là được mà." Hạ Nhược Tuyết dịu dàng nói.
Cúc Mục Cẩm: "..."
"Cái kia... hình như giết chủ thuê cũng không sao nhỉ?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Không được! Không thể giết chủ thuê, giết chủ thuê sẽ làm ảnh hưởng tới viêc làm ăn của bổn môn." Cúc Mục Cẩm lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lý Thủy Đạo im lặng một lát mới tiếp tục hỏi: "Ngươi vừa mới nói khi đến nơi, chúng ta hãy tự xưng là sát thủ của Ám môn, như vậy Ám môn cùng với Diệu Âm có liên quan gì?"
"Tất cả các tổ chức sát thủ cùng với tổ chức tình báo trong thiên hạ này đã liên hợp lại để tổ kiến thành Ám môn, nói như vậy đã đủ rõ ràng hay chưa? Cho nên Diệu Âm các chúng ta cũng đồng thời là Ám môn." Cúc Mục Cẩm giải thích.
"Diệu Âm các là môn phái, còn Ám môn là liên minh?"
"Đúng vậy." Cúc Mục Cẩm gật gật đầu.
Đến đây, nàng lại lấy một lệnh bài màu đen từ trên người xuống. Mặt phải của tấm lệnh bài này sáng bóng như gương, tản ra khí tức âm trầm, trong khi mặt trái lại khắc một pho tượng khô lâu màu bạc với khuôn mặt dữ tợn vô cùng, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
"Đây là lệnh bài sát thủ của Ám môn, chỉ cần các ngươi tới Tiết gia đưa ra vật ấy, tự nhiên bọn họ sẽ tin tưởng các ngươi."
“Sau khi việc đã xong, tấm lệnh bài này có thể thuộc về chúng ta hay không?"
"Không được! Các ngươi còn chưa chính thức gia nhập Diệu Âm các, không thể có được vật ấy, đây là Sát Thủ Lệnh của ta." Cúc Mục Cẩm cầm lệnh bài sát thủ trên tay, trực tiếp rót vào đó một tia pháp lực, khiến cho đôi mắt của bộ khô lâu màu bạc bốc lên một ngọn quỷ hỏa.
"Chỉ ta mới có thể luyện hóa được vật này, các ngươi có cầm cũng vô dụng." Cúc Mục Cẩm giải thích.
Lý Thủy Đạo nhận lấy Sát Thủ Lệnh của Ám môn, cũng thử rót vào một tia pháp lực, nhưng đúng là cái đầu lâu kia không hề phát sinh biến hóa.
Tình huống này có liên quan đến một vài trận văn phức tạp, chỉ cần có thể phá giải được chúng, ngay cả hắn cũng có thể luyện hóa được tấm lệnh bài kia.
Phải biết rằng, để thuận lợi mở ra Bát Quái Tỏa ở Thiên Trì bảo, suốt thời gian qua, Lý Thủy Đạo vẫn một mực nghiên cứu phương diện trận pháp này. Bởi vậy mà lần trước, khi Hạ Nhược Tuyết giết người đoạt bảo, lấy được Ô Mộc Toa, nó đã bị Lý Thủy Đạo dễ dàng phá giải.
"Vậy được rồi, chỉ còn một vấn đề cuối cùng nữa, nếu Băng Tuyết Kiếm Sư kia có thực lực quá mạnh, chúng ta đánh không lại thì làm sao bây giờ?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Thì là nhiệm vụ thất bại, Diệu Âm các chúng ta sẽ phái sát thủ khác tới. Nếu Diệu Âm các giết không được, sẽ trả nhiệm vụ này về cho Ám môn, Ám môn lại giao cho tổ chức sát thủ khác đi chấp hành."
"Mặt khác, nếu các ngươi làm nhiệm vụ thất bại, cũng có nghĩa là nghi thức tấn chức Chiêu Nghi chấm dứt. Một khi như thế, các ngươi phải trả lại một ngàn linh thạch kia cho ta, bằng không ta thực sự không thể trở về báo cáo kết quả công tác được." Cúc Mục Cẩm cau mày nói.
"Nếu chúng ta vừa không ám sát vừa không trả linh thạch thì sao?" Lý Thủy Đạo tiếp tục dò hỏi.
Cúc Mục Cẩm lộ ra vẻ mặt nhăn nhó như đang muốn nói ‘ngươi thực thiếu đánh’: "Nếu các ngươi thực sự làm như vậy, ta cũng chỉ có thể trở về ăn ngay nói thật, cùng lắm thì chúng ta sẽ không đòi các ngươi trả tiền lại nữa."
Lý Thủy Đạo: "..."