"Cúc cô nương... Ta chỉ nói đùa thôi, Băng Tuyết Kiếm Sư kia chết chắc rồi, chỉ là sau này ngươi đừng an bài loại chuyện khó khăn lớn như vậy cho Hạ Nhược Tuyết nữa, lỡ như chúng ta thất bại rồi ngươi cũng bị tổn thất rất lớn à nha." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
Cúc Mục Cẩm gật đầu: "Các ngươi yên tâm, ta cũng sẽ âm thầm ra tay. Trận chiến này, ba người chúng ta cùng nhau ra tay, giết chết hắn!"
"Biết người biết ta có thể bách chiến bách thắng, Cúc cô nương, chúng ta cần hiểu biết về thực lực cùng với năng lực an bài chiến đấu của ngươi." Lý Thủy Đạo trịnh trọng nói.
Cúc Mục Cẩm khẽ nhíu mày: "Cúc gia chúng ta chính là Đại Chiêu Nghi thế gia của Diệu Âm các, bởi vậy ta chỉ phụ trách nhiệm vụ tình báo của Hoa Ảnh lâu, chưa từng có kinh nghiệm ám sát thực chiến. Nhưng chín phần mười công lực của công pháp 《 Thiền Âm Bí Kiếm 》thuộc Diệu Âm các chúng ta đều được dùng để giữ bí mật, nghĩa là ẩn núp, tìm cơ hội, đâm ra một kiếm rồi trực tiếp bỏ chạy, tuyệt đối không dừng lại, xuất kiếm tất sát. Nếu không thể nhất kiếm phong hầu, cũng không thể tái chiến được."
"Không biết Cúc cô nương có thể biểu diễn một chút hay không?" Lý Thủy Đạo lại ôm quyền nói.
Cúc Mục Cẩm gật đầu.
Ba người rời khỏi trạm dịch, tiến lên con đường đi thông tới chỗ sâu trong Thúy Bình sơn, sau đó lại xuyên qua mảnh rừng cây rậm rạp, đi tới một khu sơn cốc u tĩnh.
Cúc Mục Cẩm đứng trong sơn cốc, nhẹ nhàng vươn tay vỗ một cái vào túi cổ bên hông, lấy ra một con ngọc thiền có kích cỡ bằng bàn tay. Con ngọc thiền này trong như ngọc, yêu khí nội liễm, trên mình tản ra một tầng u quang nhàn nhạt.
(Ngọc thiền là con ve sầu ngọc)
Đó là đồng tham của thích khách Diệu Âm các: Thiên âm thiền.
Thiên âm thiền dang cánh, bay lên đỉnh đầu Cúc Mục Cẩm, sau đó đôi cánh ve trong suốt lập tức từ nhỏ biến thành lớn, giống như một tầng sa mỏng nhanh chóng bao trùm lấy Cúc Mục Cẩm, hoàn toàn che giấu nàng vào bên trong cánh ve.
Chỉ thấy quang ảnh [1] lưu chuyển, Cúc Mục Cẩm dần dần biến mất trước mặt hai người...
[1] : quang ảnh là vùng giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Đừng nói là bóng người, ngay cả khí tức cũng không thấy.
Đột nhiên một mảnh hồng quang lượn lờ trên tay Hạ Nhược Tuyết. Trong nháy mắt khi Cúc Mục Cẩm biến mất, theo bản năng, nàng lập tức cảm nhận được một tia uy hiếp, liền thi triển huyết vân, thậm chí còn thuận tay tung ra một luồng Huyết Ma Chân Luân chém tới.
Lý Thủy Đạo cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Đúng là loại ẩn thân thuật này vô cùng cao minh, khiến cho người ta khó mà tin được.
"Các ngươi có trông thấy ta không?" Thanh âm của Cúc Mục Cẩm truyền đến từ trong sơn cốc trống trải.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết đều nhìn về phía âm thanh truyền đến.
"Ta ở trong này." Giây tiếp theo, giọng nói của Cúc Mục Cẩm lại vang lên bên tai, Lý Thủy Đạo đưa tay chụp tới, lại bắt trúng khoảng không.
"Ha hả ha hả..." Tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp sơn cốc, Lý Thủy Đạo cùng với Hạ Nhược Tuyết đều sững sờ, thực sự không nghe ra loại âm thanh kia truyền tới từ phương nào.
"Đừng có làm màu nữa, đúng là Ẩn Nặc Thuật của ngươi không tồi, giờ ngươi thử công kích xem sao." Hạ Nhược Tuyết có chút bất mãn nói.
Ngay sau đó, mái tóc đen của nàng xõa tung, tản ra một vùng khí trường khủng bố, tựa như cả tòa sơn cốc đều bị bao phủ bên dưới huyết vân.
Đột nhiên, một cái bóng đen thoáng hiện phía sau Hạ Nhược Tuyết, kiếm quang lóe sáng.
Một kiếm xẹt qua.
Đột nhiên một lọn tóc trên đầu nàng vang lên một tiếng “Soạt” mà rơi xuống. Thật hiển nhiên, nó đã bị kiếm quang chém đứt, trực tiếp bay múa giữa không trung.
Cúc Mục Cẩm thu kiếm vào vỏ, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tuyết nói: "Nếu đây là thực chiến, ngươi đã chết rồi."
Trong mắt Hạ Nhược Tuyết hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng cuối cùng, vẻ khiếp sợ nọ lại hóa thành phẫn nộ. Chỉ nghe nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đây là thực chiến, ngươi vốn không có cơ hội ẩn thân."
"Hừ!" Cúc Mục Cẩm khinh thường hừ một tiếng không thèm phản bác lại.
Lý Thủy Đạo lặng lẽ đưa mắt nhìn Cúc Mục Cẩm thật lâu, mới lên tiếng nói: "Ẩn thân thuật của ngươi rất lợi hại, nhưng hẳn là thứ này cũng có hạn chế."
Nghe được điều này, sắc mặt Cúc Mục Cẩm chợt lóe lên một tia bối rối. Đúng vậy, ẩn thân thuật của nàng cũng có nhược điểm, đó là thời gian ẩn thân càng dài, lượng linh lực tiêu hao càng lớn. Loại tiêu hao này được tính theo cấp số nhân, dù tu vi cao hơn một cấp cũng chỉ có thể chống đỡ chừng mười mấy hơi thở mà thôi.
Nếu đây là thực chiến thật sự, nàng nhất định phải dự đoán tốt vị trí cùng với khoảng cách của địch nhân, sau khi ẩn thân lại phải tiếp cận địch nhân trong thời gian ngắn nhất, chờ tới khi pháp lực tiêu hao mất một nửa, đột nhiên đâm cho đối phương một kiếm, nếu một kiếm không thành phải lập tức viễn độn ra xa.
Đó là chiến thuật ám sát của thích khách Diệu Âm các...
Cũng là bí mật lớn nhất của《 Thiền Âm Bí Kiếm 》, làm sao nàng có thể nói ra chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt Cúc Mục Cẩm, Lý Thủy Đạo cũng đoán được đại khái rồi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình mà. Hắn mỉm cười nói: "Được rồi, hẳn là ngươi hiểu rất rõ về thần thông của Tuyết Nhi. Giờ đến phiên ta triển lãm một chút thần thông của mình."
"Ngươi?" Cúc Mục Cẩm nhướng mày: "Hạ Nhược Tuyết cường công chính diện, ta đánh lén sau lưng, chỉ hai chúng ta là đủ rồi, ngươi không cần tham gia đâu."
Lý Thủy Đạo mỉm cười: "Ngươi khinh thường ta?"
"Không phải, nhưng nói gì thì nói, ngươi cũng là nhất giai tu sĩ..." Cúc Mục Cẩm muốn nói lại thôi.
"Yên tâm, ta sẽ không tham dự vào quá trình cường công, nhưng ta có một môn thần thông, có lẽ thứ này sẽ trợ giúp được hai người." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói.
“Thần thông gì?" Cúc Mục Cẩm có chút tò mò.
"Độc vân." Lý Thủy Đạo chỉ nói hai chữ.
Cúc Mục Cẩm: "..."
"Cái kia... Ta biết tu sĩ Ngũ Độc môn đều am hiểu thần thông về độc vân, nhưng nhất giai khí độc rất khó gây ảnh hưởng tới nhị giai tu sĩ. Huống chi ngươi thả đồng tham ra phóng độc không sợ sẽ bị Băng Tuyết Kiếm Sư chém cho một nhát sao?" Cúc Mục Cẩm cau mày nói.
Lý Thủy Đạo thoáng mỉm cười, rồi nhanh chóng lấy một con băng ngọc thiềm có kích cỡ bằng bàn tay từ trong túi cổ ra ngoài.