Vào khoảnh khắc quầng sáng vỡ tan, Lý Thủy Đạo lập tức chớp lấy thời cơ, nhanh chóng nhằm thẳng phía Bát Quái Tỏa. Chỉ thấy hắn vươn tay tới, đè hai cái đĩa quay ở trung gian xuống, rồi hung hăng chuyển động cái vòng quay thứ ba.
Vòng quay thứ ba điên cuồng chuyển động...
Thiên can, Địa chi, bát quái trực tiếp đan xen vào nhau, khiến cho mối liên hệ giữa Bát Quái Tỏa và trận pháp linh mạch trực tiếp đạt đến trạng thái "Quá tải".
"Xuống dưới cho lão tử!" Hai tay Lý Thủy Đạo cầm lấy Bát Quái Tỏa hung hăng kéo một cái.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” vang lên, Bát Quái Tỏa vốn được khảm trong tường đã bị hắn cưỡng chế tháo xuống dưới. Bộ phận bộc phát ra luồng hồng quang tận trời bên trên Bát Quái Tỏa cũng theo đó mà đóng lại.
Lý Thủy Đạo vỗ vỗ bụi đất trên Bát Quái Tỏa, rồi không chút do dự đã trực tiếp nhét cái khoá an toàn trị giá mấy ngàn linh thạch ấy vào trong túi trữ vật.
Khẳng định là bên trong Tàng Bảo Khố của Tiết gia vẫn còn thứ quý giá hơn Bát Quái Tỏa càng, nhưng để mở ra Bát Quái Tỏa tại Thiên Trì bảo, Lý Thủy Đạo vẫn quyết định thu vật này vào trong túi trước.
Dù sao Bát Quái Tỏa cũng là pháp khí trận đạo, loại pháp khí này hiếm thấy vô cùng.
Lúc này, hai người Hạ Nhược Tuyết và Cúc Mục Cẩm cũng cùng nhau nhảy xuống tầng hầm ngầm.
Tuy tín hiệu cảnh báo hồng quang đã đóng, nhưng luồng sáng chói mắt lúc trước cũng kịp hấp dẫn nhóm cường giả tại Thúy Bình sơn đến đây rồi, nhất là Băng Tuyết Kiếm Sư kia, lỡ như đối phương giết cái hồi mã thương, chẳng phải ba người đã rơi vào tình cảnh nguy cấp có thể mất mạng rồi sao?
Bởi vậy nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, rút lui gọn.
Lại nói, sau khi Bát Quái Tỏa bằng đồng thau bị Lý Thủy Đạo tháo từ trên tường xuống dưới, bên trên để lại một lỗ thủng cực lớn, vệt nứt không ngừng kéo dài, khiến cho cả vách tường vốn đang hoàn chỉnh, trực tiếp ầm ầm đổ sập, để lộ ra Tàng Bảo Khố của Tiết gia.
Ánh mắt ba người bọn họ đồng thời ngưng tụ lại!
Hóa ra bên trong Tàng Bảo Khố vẫn còn người khác!
Người này là một vị trung niên, dáng người có chút cao lớn, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ uể oải, trên người có một vệt kiếm thương rõ ràng, hàn khí bám vào miệng vết thương, khiến cho vết thương nọ không thể khép lại được.
Khi đối phương nhìn thấy ba người Lý Thủy Đạo xâm nhập vào trong, con mắt lập tức mở to thành hình tròn, vẻ mặt vốn đã uể oải lại càng thêm tái nhợt, khóe miệng khẽ nhếch, cất giọng run rẩy hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao lại xâm nhập..."
"Giết!" Không đợi người này nói xong, Lý Thủy Đạo đã không chút do dự ra lệnh.
Hạ Nhược Tuyết khoát tay, một luồng Huyết Luyện Thần Quang thô to lập tức bay tới, bao phủ người này vào trong.
Dưới thần quang bao phủ, thân thể đối phương bắt đầu run rẩy, từng luồng tinh huyết bị hút ra ngoài.
"Ta là tộc trưởng Tiết gia! Đừng có giết ta!" Hóa ra nam tử này chính là tộc trưởng của Tiết gia.
Phải biết rằng, tu vi của người này vốn không kém, đáng tiếc gã lại bị Băng Tuyết Kiếm Sư đánh bị thương, phải trốn vào trong bảo khố của gia tộc chữa thương, hiện giờ lại đúng vào thời điểm khẩn yếu quan đầu, căn bản không thể chống cự được công kích.
Âm thanh cầu xin tha thứ đột nhiên ngưng bặt. Dưới uy lực của Huyết Luyện Thần Quang, thân thể tộc trưởng Tiết gia nhanh chóng khô quắt lại, hóa thành một bộ thây khô héo úa.
Tuy không gian bên trong Tàng Bảo Khố của Tiết gia không lớn, nhưng bảo vật lại rực rỡ muôn màu. Ở trung tâm của Tàng Bảo Khố có bày một cái bàn tinh mỹ, trên bàn đặt đầy các loại pháp khí.
Hai bên cạnh cái bàn nọ, lại lần lượt đặt hai cái giá. Cái giá bên trái đựng rất nhiều đan dược đủ loại, trong khi cái giá bên phải lại nhét đầy sách.
Trong một góc phòng khác còn có mấy rương gỗ lớn, không cần xem cũng biết bên trong đều là tiền ngọc và linh thạch.
Phải biết rằng, dù ba người bọn họ có đựng đầy túi trữ vật, cũng chỉ mang được nhiều nhất là năm trăm khối linh thạch, trong khi chỉ cần tùy tiện lấy một kiện trung phẩm pháp khí cũng lớn hơn con số này rồi, bởi vậy ba người ngay cả liếc mắt cũng chẳng buồn nhìn mấy cái rương kia một cái.
Lý Thủy Đạo trực tiếp đi về phía cái giá đựng đầy sách, trực tiếp vươn tay tới, chộp lấy một cuốn ngọc sách.
Lại nói, toàn bộ những loại truyền thừa trân quý nhất bên trong gia tộc đều được đặt vào trong bảo khố, mà trong số những loại truyền thừa này, ngọc sách vốn là thứ trân quý nhất.
Cúc Mục Cẩm lại đi tới bên cạnh cái giá đựng đầy đan dược. Một viên đan dược tăng lên tu vi nhị giai ít nhất cũng có giá sáu - bảy mươi linh thạch, một bình mười hạt ít nhất cũng sáu bảy trăm linh thạch, nếu có thể nhặt được một viên Âm Dương Hóa Linh Đan, thật hiển nhiên, giá trị của một viên đan dược như vậy hoàn toàn có thể sánh ngang với một kiện thượng phẩm pháp khí, mấu chốt là nó quá nhỏ, gần như không hề chiếm vị trí.
Nhưng khi Cúc Mục Cẩm chuẩn bị kiếm chác một chút tiền của phi nghĩa, toàn thân lại sững sờ tại chỗ.
Hàn Thủy Độc Đan, Băng Phách Độc Đan, Hàn Phách Đan, Băng Thi Đan...
Tên của những loại đan dược này vừa nhỏ vừa mỏng, còn là chữ cổ triện (loại chữ được lưu hành phổ biến ở thời nhà Tần Xuân Thu Chiến Quốc), cực kỳ khó phân biệt. Cúc Mục Cẩm đọc những cái tên nọ mà muốn hoa cả mắt.
Rốt cuộc là đan dược gia tăng tu vi đang ở đâu?
Cúc Mục Cẩm đã vội đến kiễng chân rồi.
Trong khi ấy, Lý Thủy Đạo đã trực tiếp nhét đồ trên tay vào túi trữ vật rồi, trên tay trái của hắn còn cầm theo một cuốn sách trận pháp thật dày.
Lại nói, Lý Thủy Đạo hắn cũng không dồn hết tâm trí vào chuyện tìm kiếm công pháp và phối phương đan dược.
Bởi vì công pháp vốn là thứ cần chú ý đến năng lực tiếp nhận của bản thân mình, quý ở tinh chứ không quý ở nhiều.
Còn đan đạo lại là một môn công phu nhất thông bách thông [1], mấu chốt là phải "Cần cù tu luyện". Bởi vậy người ta mới có câu "Thục năng sinh xảo, xảo khả thông Thần". Trừ phi là phối phương đan dược đặc thù, nếu không cũng chẳng cần phải.
[1] : một đường thông thì trăm đường cũng thông, hiểu một thứ thì trăm thứ khác cũng hiểu.
Trận đạo càng chú ý tới chữ "Bác" nhiều hơn, uyên bác hội tụ, đắc ngộ chân tủy, phương thành trận đạo.
(Chỉ khi học rộng hiểu nhiều, mới có thể ngộ ra phần cốt tủy chân chính, từ đó mà thành trận đạo)