Lúc này, Lý Thủy Đạo thực sự không có thời gian để cẩn thận phân biệt những cuốn sách trên giá, bởi vậy ngoại trừ cuốn sách trận đạo thật dày kia là thứ hắn cố ý lấy đến, thì toàn bộ những thứ khác, hắn đều chọn ngọc sách, chờ tới lúc trở về lại chậm rãi phân biệt chúng sau.
Kể cả khi trong số này chỉ có một quyển hữu dụng, giá trị của nó cũng vượt xa một kiện thượng phẩm pháp khí rồi.
Cùng lúc này, trên hai tay của Hạ Nhược Tuyết đều cầm lên một kiện thượng phẩm pháp khí, lần lượt là một tấm lá chắn và một kiện pháp y được đan bằng lông chim màu đen.
Chỉ thấy lòng bàn tay nàng lóe lên hồng quang, hẳn là đang luyện hóa...
Phải biết rằng, nếu pháp khí không được luyện hóa, chúng sẽ không thể thu nhỏ lại, một khi không thể thu nhỏ lại sẽ không để được vào túi trữ vật, cũng không thể lấy nhiều hơn.
"Đừng luyện hóa nó! Cầm đi mau!" Lý Thủy Đạo dùng một bàn tay khác, không cầm theo thứ gì, để tóm lấy một kiện pháp y được đan bằng lông chim màu trắng, rồi trực tiếp làm đầu tàu gương mẫu rời đi.
Hạ Nhược Tuyết thấy phu quân rời đi, cũng theo bản năng mà trực tiếp chạy theo hắn.
Cúc Mục Cẩm: "..."
Hai người này chạy nhanh như vậy?
Trên trán Cúc Mục Cẩm rịn ra một giọt mồ hôi lạnh. Hiện tại nàng còn chưa lấy được một bình đan dược nào trong khi tròng mắt nhìn tên của các loại đan dược trên giá, đã nhìn đến hoa lên rồi.
Hành động dứt khoát của hai người kia mang đến cho nàng áp lực cực lớn.
Đang lúc nàng quyết định tùy tiện lấy hai bình đan dược rồi bỏ chạy, đột nhiên lại phát hiện ra một bình "Tuyết Vực Băng Hoa Đan".
Thứ này không chỉ là đan dược gia tăng pháp lực, nó còn có thể trợ giúp nàng đột phá bình cảnh Dung Linh sơ kỳ, nếu tu vi lại tiến thêm một bước, dựa vào đạo pháp tương dung, thậm chí nàng có thể phi hành trong trạng thái ẩn thân. Lúc đó, nếu nàng tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, gần như có thể mười phần chắc chín rồi.
Sau khi Cúc Mục Cẩm lấy đi bình "Tuyết Vực Băng Hoa Đan", nàng lại tiện tay cầm thêm mấy bình đan dược khác, dứt khoát nhét chúng vào trong túi trữ vật, lại quơ tay, lấy đi một thanh trường kiếm màu xanh, mới quyết đoán rời khỏi Tàng Bảo khố.
Một luồng huyết sắc độn quang bay sát dưới đất, trực tiếp dùng tốc độ cực nhanh chui thẳng vào trong rừng rậm. Tới đây, luồng độn quang nọ thu liễm đi.
Hạ Nhược Tuyết và Lý Thủy Đạo lăn lộn trên mặt cỏ...
Ngay tại thời điểm vừa rồi, khi Hạ Nhược Tuyết rời khỏi bảo khố của Tiết gia, đi theo Lý Thủy Đạo xông ra ngoài, nàng đã luyện hóa xong hai kiện thượng phẩm pháp khí. Chờ tới lúc nhìn thấy Lý Thủy Đạo vẫn đang chạy trốn dưới đất, nàng mới quay lại phía sau, hai tay ôm lấy hắn, rồi khống chế độn quang chạy ra khỏi Tiết gia bảo, bay dưới tầng trời thấp, chui thẳng vào rừng rậm.
Sau khi hai người bọn họ chạy được vào rừng rậm, không chút do dự đã cẩn thận ẩn thân đi, dùng ánh mắt đầy cảnh giác, dò xét xung quanh...
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều người đều kết bè kết lũ chạy thẳng về phía Tiết gia bảo. Tu vi của những người này cũng không cao, bởi vì bọn họ không thể phi hành. Hẳn là nhóm tu sĩ Thông Linh cảnh phụ cận.
"Ta đi giết bọn họ." Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết chuyển thành đỏ bừng, cực kỳ nóng lòng muốn xông tới.
"Nàng muốn chết hả?" Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
Hạ Nhược Tuyết lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.
"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta rút lui đi!" Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.
"Thiếp thân chỉ cảm thấy chúng ta bỏ lại những món bảo vật kia thật quá đáng tiếc, lẽ ra còn có thể lấy nhiều hơn."
"Bảo vật nào có quan trọng bằng mạng?"
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang lấp lánh chợt xẹt qua trên bầu trời, thậm chí còn tạo thành những bông tuyết từ hư không bay xuống. Hai người đồng thời co rụt cổ lại, cẩn thận ẩn giấu đi.
Là Băng Tuyết Kiếm Sư giết cái hồi mã thương...
Nhóm tu sĩ vừa tiến vào Tiết gia bảo lập tức trở nên kinh hoảng, ai nấy đều vội vàng trốn khỏi cánh cửa, chạy ra bên ngoài. Trong mắt bọn họ tràn ngập sợ hãi, nhưng luồng kiếm quang như một mảnh hàn băng lạnh thấu xương kia vẫn một mực đuổi theo sau lưng bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, kiếm quang như nước thủy triều trực tiếp ào ào xông tới, đâm thủng toàn bộ những kẻ bị hấp dẫn đến đây.
Hết thảy mọi tạp âm đều biến mất, chỉ để lại những bộ thi thể lạnh như băng cùng với cơn gió rét cắt da cắt thịt, không gian bên trong Tiết gia bảo lại tràn ngập khí tức tử vong.
Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết toàn lực thi triển Liễm Tức Thuật, cố gắng hết mức để thu mình lại giống như hai tảng đá vô tri.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Ước chừng một nén nhang sau, một luồng kiếm quang lấp lánh như băng tuyết chợt bay lên không trung, rời xa nơi này, trong thời gian ngắn đã không thấy bóng dáng đâu.
"Phu quân, chúng ta có thể đi ra chưa?" Hạ Nhược Tuyết nhỏ giọng hỏi.
"Chờ thêm chút nữa đi." Lý Thủy Đạo nghiêm túc nói.
"Không cần đợi thêm đâu, hắn thật sự đi rồi." Cúc Mục Cẩm mặc y phục màu đen lập tức từ trạng thái ẩn thân hiện ra thân hình. Nhưng từ đầu đến cuối Lý Thủy Đạo cùng với Hạ Nhược Tuyết đều không có phát hiện ra rốt cuộc là nàng xuất hiện như thế nào.
Bên trong thư phòng tại thạch lâu, Thiên Trì bảo.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đã khoác lên người một kiện pháp y được chế tác từ lông chim màu trắng như tuyết. Kiện pháp y này có tên là "Bạch Sương Vũ”, nó chính là một kiện thượng phẩm pháp khí. Còn pháp y của Hạ Nhược Tuyết tên là "Hắc Sương Vũ".
Ngoại trừ màu sắc lông chim khác biệt, chức năng của hai kiện pháp y này hoàn toàn giống hệt nhau.
Trên phương diện công kích, Lý Thủy Đạo có Song Ngư Du Long Kiếm, bởi vậy đối với thượng phẩm pháp khí, hắn cũng không có nhu cầu quá lớn.
Phi Sa Thương kia cũng chỉ tiện tay lấy đến chơi đùa một phen, nhưng chân chính ra trận giết địch, hắn vẫn phải dùng tới "Song Ngư Du Long Kiếm". Kiện pháp khí này chẳng những sắc nhọn, mấu chốt là đủ âm hiểm, tuyệt đối là cực phẩm trong thượng phẩm pháp khí, bảo vật đỉnh cao khi giết người cướp của.
Trên phương diện phòng ngự, trên chiếc bàn bên trong bảo khố của Tiết gia chỉ có một tấm lá chắn, lại bị Hạ Nhược Tuyết nhanh tay lấy trước rồi. Lý Thủy Đạo cũng chỉ có thể lấy đi kiện pháp y tương đối hiếm lạ này.
Thượng phẩm pháp khí: Bạch Sương Vũ.
Pháp thuật kèm theo: Tuyết Kiêu Vũ Dực.
Tuyết Kiêu Vũ Dực: Có thể hỗ trợ tu sĩ thi triển phi hành thuật tiết kiệm được một nửa pháp lực, cũng khiến cho tốc độ phi hành đề cao thêm một phần.