Đối với nhị giai tu sĩ, kiện pháp khí này tương đối thực dụng, dù sao tiết kiệm một nửa pháp lực cũng đồng nghĩa với chuyện bọn họ có thể phi hành xa hơn một khoảng cách.
Thậm chí đối với tu sĩ sở hữu loại pháp lực có chất lượng cực cao, tốc độ khôi phục cực nhanh, thì tiết kiệm được một nửa pháp lực còn có thể trợ giúp đối phương một mực bay mãi không cần nghỉ chân...
Về phần đề cao tốc độ phi hành thêm một phần, lại càng quan trọng.
Xét cho cùng, phương pháp bảo mệnh tốt nhất trên thế gian này chính là chạy trốn nhanh.
Thậm chí với những tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ như Lý Thủy Đạo, vật ấy vẫn mang đến một chút tác dụng.
Đầu tiên là mặc nó trên người lập tức hiển lộ ra quý khí, bởi vì giá trị của thứ này ít nhất cũng đạt đến mấy ngàn linh thạch.
Mặt khác, bên trên còn có một luồng năng lượng mát mẻ vờn quanh, mặc vào tương đối thoải mái.
Cuối cùng, nếu Lý Thủy Đạo khẽ động ý niệm trong đầu, hắn liền có thể triển khai cánh chim, giống như tiên hạc bay lượn, chuyển động trên không trung. Hoặc trong trường hợp Lý Thủy Đạo bị người ném xuống từ độ cao vạn mét trên trời xuống dưới, hắn hoàn toàn có thể mở cánh chim ra, một đường trượt xuống, an toàn tiếp đất.
Nói tóm lại là có thứ này trong tay thì từ nay về sau, hắn không lo bị ngã chết nữa.
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, còn hiện tại, Lý Thủy Đạo vừa yên lặng cởi bộ "Bạch Sương Vũ" kia ra...
Suy cho cùng, thứ này cũng quá đắt đỏ, hắn chỉ có thể mặc nó trong lúc không có ai như thế này, sau đó cất giấu đi thôi. Nhưng chờ đến lúc hắn thăng cấp Dung Linh cảnh, lại luyện thành phi hành thuật, nó sẽ phát huy ra tác dụng của mình.
Đến đây, hắn lại chuyển ánh mắt, nhìn về phía bàn đọc sách. Bên trên bàn đọc sách có bày một loạt ngọc sách vô cùng chỉnh tề. Mỗi một bản ngọc sách này đều là truyền thừa được Tiết gia cho là quý giá nhất.
Nội dung bên trong có đề cập đến công pháp, đan đạo và trận đạo, thậm chí còn có cả luyện khí nữa.
Nhưng thứ có giá trị nghiên cứu nhất trong đống này, lại chính là cuốn sách về trận đạo dày nhất kia. Nó có tên là《 Bát Quái Khốn Trận Tường Giải 》 chuyên môn giảng giải cho người ta biết nên làm như thế nào để vận dụng Bát Quái Trận, khiến cho người khác không thể động đậy được.
Mặt khác, bên trong những cuốn ngọc sách kia còn có ghi chép về một bộ sát trận vây địch tên là《 Băng Sương Hàn Ngục Trận 》 cùng với phương pháp luyện chế trận đồ liên quan. Trận pháp này đề cập tới bát quái khốn trận cùng với sát phạt chi trận, tổng thể khá là hoàn thiện, nó chính là nhị giai khốn sát trận pháp có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
《 Thiên Công Diệu Tượng Lục 》 chính là cuốn ngọc sách đề cập tới luyện khí, truyền thừa bên trong cũng có chút tuyệt diệu.
Ban đầu, Lý Thủy Đạo chỉ định tùy ý lật xem thứ này một chút. Suy cho cùng, hắn cũng nghiên cứu về trận đạo và đan đạo rồi, trong khi tinh lực của một người hữu hạn, không thể tinh thông mọi thứ được, nhưng lại ngoài ý muốn trông thấy phương pháp luyện chế "Bát Quái Tỏa" trong cuốn sách này, bởi vậy mà trong lòng phát sinh hứng thú, lại cẩn thận nghiên cứu...
Có nội dung lý thuyết này, lại phối hợp với chiếc Bát Quái Tỏa bằng đồng thau của Tiết gia đã tới tay, quá trình kiểm chứng, nghiên cứu, đối chiếu cả hai thứ ấy cùng một lúc, thực sự đã mang đến sự trợ giúp thật lớn để Lý Thủy Đạo trở thành một chuyên gia mở khóa trong Tu Tiên giới.
Phải biết rằng, mở "Bát Quái Tỏa" không chỉ đơn giản là phá trận, trong đó còn đề cập đến cơ quan chi thuật.
Nếu luận về tu vi trận đạo, khẳng định là lão vương bát Lý gia kia còn mạnh hơn một bậc so với Lý Minh Nguyệt và Khương Vân Phi, nhưng nếu bảo lão đi mở khóa, chắc chắn sẽ tạo nên khung cảnh hồng quang tận trời.
Bởi vì trên tay lão còn thiếu sự phụ trợ đến từ cơ quan chi thuật.
Tóm lại, để lặng yên không một tiếng động mở ra Bát Quái Tỏa, thì người mở khóa kia chẳng những phải am hiểu về trận đạo, còn phải biết thêm về luyện khí, thậm chí còn phải có đủ bản lĩnh về toán học nữa.
Đây là từng ngành học đan xen với nhau cực kỳ phức tạp...
Mặt khác, bên trong một đống ngọc sách này còn ghi chép về công pháp độc môn của Tiết gia, cùng với không ít phối phương đan dược khan hiếm. Có một loại nhị giai độc đan tên là "Băng Thi Đan", thứ này thực sự làm cho một lão độc tu như Lý Thủy Đạo cũng phải mở rộng tầm mắt.
Loại đan dược này cùng với ngũ hành độc hoàn toàn không đi cùng một con đường, nghĩa là độc tu của Ngũ Độc môn cũng khó mà phòng ngự được độc tính của "Băng Thi Đan".
Muốn luyện chế đan dược này, cần lấy nhị giai băng thi là chủ tài liệu. Thứ nguyên liệu này rất khó tìm trong giới tự nhiên, nhưng dùng nhân công chế tác lại rất dễ dàng.
Một khi tu sĩ trúng phải băng thi độc, sẽ bị U Minh Hàn Độc xâm nhập vào. Sau khi tử vong, đối phương lập tức hóa thành băng thi. Nếu bỏ thi thể này vào Luyện Thi Trận ở chỗ sâu trong Băng Sương động, chỉ cần nửa năm thời gian, nó hoàn toàn có thể trở thành tài liệu luyện đan để luyện chế Băng Thi Đan mới.
Băng thi độc bá đạo vô cùng, ngay cả tu sĩ Ngũ Độc môn vốn tinh thông độc đạo, cũng rất khó chống cự lại thứ độc vật này.
Ngoại trừ thứ này, Tiết gia vẫn còn không ít loại độc đan mang theo tư tưởng sáng tạo độc đáo và nham hiểm. Ví dụ như Hàn Thủy Độc Đan, Băng Phách Độc Đan, Hàn Phách Đan...
Muốn luyện chế những độc đan này đều phải dùng đến tòa Băng Sương động kia. Qua chuyện này có thể thấy được tòa bí phủ Băng Sương động nọ đúng là một điểm tài nguyên quan trọng của Tiết gia.
Nói cách khác, chỉ cần Lý Thủy Đạo có được Băng Sương động, hắn cũng có thể luyện chế những loại độc đan này.
Dựa vào những loại tài liệu cần để luyện chế nên mấy loại độc đan này, hắn hoàn toàn có thể suy đoán ra một điểm mấu chốt khác. Đó là nói không chừng, bên trong hang động kia còn chứa rất nhiều thi thể, thậm chí là đủ các loại thi thể khác nhau...
Mà dựa vào điểm mấu chốt này, hoàn toàn có thể nhận ra điểm bất thường trong chuyện Băng Tuyết Kiếm Sư với tu vi đã đạt đến tam giai kia lại nhất quyết phải diệt toàn bộ Tiết gia bọn họ trong khi người nọ lại không hề chú ý tới Tàng Bảo Khố. Có lẽ đối phương vốn không phải một tên tán tu đi lang thang xung quanh, mà nói không chừng người ta đến đây là để trả thù.
Khó trách đối phương lại dứt khoát diệt môn như vậy...
Chuyên môn tình báo của Diệu Âm các quá mơ hồ, không đáng tin cậy.