Bên trong đống ngọc sách chứa nội dung công pháp kia, chỉ có duy nhất một môn pháp thuật làm Lý Thủy Đạo cảm thấy vô cùng hứng thú, khiến cho hắn quyết định bỏ ra một chút thời gian đi tu luyện.
Bí pháp: 《 U Minh Dung Hồn Thuật 》
Đây là một bộ bí thuật đề cập tới quá trình rút hồn phách ra, sau đó dung hợp khống chế.
Trong đó, lại ghi chép hai môn bí thuật tên là Trừu Hồn Thuật và Dung Hồn Thuật.
Trừu Hồn Thuật: hút hồn phách của mục tiêu từ bên trong thân thể đối phương ra.
Môn pháp thuật này dễ học được khó tinh thông.
Nơi đơn giản là học rút hồn rất dễ dàng, chỉ cần giết người, sau đó rút nhiều lần một chút là có thể rút ra.
Nhưng muốn hồn phách được rút ra một cách hoàn chỉnh, không hề sứt mẻ, thậm chí là tiến hành rút hồn phách của mục tiêu trong khi không gây một chút thương tổn nào tới nó, lại cần phải có tài nghệ tương đối cao, cần tu vi cực giỏi, phản ứng vô cùng nhạy bén và khả năng khống chế pháp lực đặc biệt chính xác.
Trong đó, Dung Hồn Thuật là bí thuật giúp người thi triển dung hợp những bộ hồn phách đã được hút ra kia.
Đây vốn không phải là đoạt xá chi thuật.
Bởi vì hồn phách có thể xác, ngay cả khi bản thân nó không được đầy đủ, là một tên ngốc đi chăng nữa, cũng sẽ không tiếp nhận hồn phách ngoại lai dung hợp. Chỉ khi cả hai cái hồn phách đều không có được thể xác của riêng mình, đều thuộc về dạng du hồn mới có thể dung hợp lại.
Nói đơn giản, một người có nhà ở, bỗng dưng một người khác ở đâu đến, lại muốn tiến vào ở cùng đối phương, đó là chuyện không thể, chỉ khi tất cả mọi người đều không có nhà, mới chịu ở chung với nhau ngoài vùng hoang dã thôi.
Dù vậy, hồn phách cũng rất khó dung hợp thành công. Chỉ khi nào dung hợp thành công, hai cái hồn phách kia hoàn toàn cộng hưởng ký ức, hồn lực, thậm chí là cảm ngộ, mới hình thành nên một cái hồn thể mới.
Trên thực tế, bọn họ kết hợp hai môn pháp thuật này lại với nhau là có mục đích rõ ràng, vì luyện chế Hàn Phách Đan.
Phải biết rằng, chủ tài liệu luyện chế Hàn Phách Đan chính là băng hàn hồn phách (Hồn phách đã bị đóng băng) không tỳ vết.
Lại nói, Trừu Hồn Thuật của Tiết gia cũng không được tính là quá cao minh, nó rất dễ gây tổn thương cho hồn phách của mục tiêu, mà sau khi hồn phách đã bị tổn thương, muốn sử dụng được nó, nhất định phải tu bổ.
Dung Hồn Thuật chính là phương pháp tu bổ này.
Mặt khác, quá trình luyện chế hồn phách bình thường thành băng hàn hồn phách cũng sẽ làm tổn thương hồn phách. Bởi vậy khi thực hiện quá trình này cần không ngừng tu bổ.
Trải qua mấy năm không ngừng tích lũy xuống, coi như Tiết gia bọn họ đã có khá nhiều tâm đắc đối với pháp thuật dung hồn này, tới cuối cùng còn tự sáng tác, dùng kinh nghiệm của bản thân sáng tạo nên một môn bí pháp độc đáo cho riêng Tiết gia mang tên: 《 U Minh Dung Hồn Thuật 》.
"Bảo chủ đại nhân, phòng bếp đã đưa mấy con gà ngài cần đến." Đúng vào lúc này, ở bên ngoài thư phòng chợt truyền đến giọng nói của thị vệ.
Lý Thủy Đạo buông cuốn ngọc sách trên tay xuống, mỉm cười: "Ta đã biết, cứ đặt chúng ở dưới lầu đi, ta lập tức xuống ngay."
Một lát sau, Lý Thủy Đạo đi xuống dưới lầu, bên trong một gian phòng trống ở dưới lầu có đặt một cái lồng đang nhốt mười mấy con gà. Mấy con gà trong lồng cứ một mực quang quác kêu, dường như chúng nó cũng có thể cảm nhận được số mệnh của mình đã đến hồi kết.
"Lồng gà..." Lý Thủy Đạo chăm chú nhìn vào đàn gà trong lồng, có chút ý vị thâm sâu bật ra hai chữ này.
Sau đó, hắn vươn tay bắt lấy một con gà từ trong lồng, bàn tay nắm cổ con gà khẽ dùng sức, con gà chỉ kịp đạp đạp chân hai cái, là hoàn toàn không tiếp tục nhúc nhích nữa.
Đã chết... Máu tươi chảy dọc theo thân con gà, nhuộm đỏ hai tay hắn...
Sau đó, Lý Thủy Đạo bắt đầu luyện tập Trừu Hồn Thuật.
Hắn dán bàn tay mình lên người con gà, nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển pháp lực. Thái Âm pháp lực có màu bạch kim, mang theo nguyệt chi tinh hoa, không ngừng lưu chuyển trên người hắn, tản ra một mảnh hào quang màu xám bạc lóng lánh.
Muốn luyện thành môn đạo pháp trên《 U Minh Dung Hồn Thuật 》này, tu sĩ phải có được pháp lực với thuộc tính nghiêng về hướng âm hàn.
Lý Thủy Đạo có được Thái Âm pháp lực, bởi vậy hắn có thể dễ dàng luyện thành 《 U Minh Dung Hồn Thuật 》, thậm chí còn có thể thúc đẩy môn pháp thuật này lên tới cực hạn.
Dù sao pháp lực của hắn cũng là Thái Âm pháp lực đường đường chính chính, ôn hòa, thuần khiết hơn nhiều so với Huyết Ma pháp lực của Hạ Nhược Tuyết.
Trừu Hồn Thuật đã thi pháp thành công rồi...
Hết thảy đều vô cùng thuận lợi.
Lý Thủy Đạo có thể cảm nhận được pháp thuật của chính mình vừa tiếp xúc với hồn phách của con gà kia. Hắn cố gắng thi pháp cẩn thận hết mức, nhẹ nhàng kéo nó ra, nhưng mới rút một cái, thậm chí hồn phách còn chưa ly thể đã tiêu tán không còn.
Tưởng thành thành công, lại thất bại!
Lý Thủy Đạo không chút nao núng, hắn tiếp tục bắt một con gà khác tới, lặp lại những động tác như trên.
Rất nhanh, mười mấy con gà đều bị xử lý hết, nhưng Lý Thủy Đạo chỉ có thể hoàn chỉnh rút ra hồn phách của một con gà trong đó.
Trong quá trình kia, hắn đã hiểu được một điều, nhất định phải bảo vệ tốt hồn phách của con gà trong quá trình rút, nếu không hồn phách sẽ tan biến đi.
Dù vậy, hồn phách của một con gà hoàn chỉnh nọ chỉ rời khỏi thể xác được mười hơi thở, đã hoàn toàn tan biến như bong bóng nước.
Trong lòng Lý Thủy Đạo có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không nổi giận.
Tu luyện bất cứ môn pháp thuật nào cũng vậy, đều cần tích lũy thời gian và kinh nghiệm. Hắn mới bắt đầu tập luyện Trừu Hồn Thuật thất bại là chuyện khó có thể tránh khỏi. Chỉ cần tiếp tục mài giũa kỹ xảo là có thể giải quyết dễ dàng tình huống này thôi.
Đương nhiên, ngoại trừ Trừu Hồn Thuật còn chưa đủ tinh diệu, hồn phách của con gà kia cũng quá mỏng manh. Mà hồn phách yếu nhược càng dễ tan biến, càng không thể thừa nhận được một chút sai lầm nào.
Nhưng điều ấy cũng có nghĩa là những loại hồn phách yếu ớt như hồn phách của gà, của vịt, thậm chí là của chuột, chính là tài liệu luyện tập vô cùng tốt.
Nếu ngay cả loại hồn phách mỏng manh này cũng có thể bất diệt thời gian dài ở trong tay của mình, thì đương nhiên thủ đoạn khống hồn đã được gia tăng rất lớn.