Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Thời Cơ Đã Tới, Không Thể Bỏ Qua!!!

Chương 383: Thời Cơ Đã Tới, Không Thể Bỏ Qua!!! Chương 383: Thời Cơ Đã Tới, Không Thể Bỏ Qua!!!

Thật lâu sau đó, con rắn nhỏ kia mới chịu mở miệng ra, phía trên cánh tay Lý Thủy Đạo đã có thêm mấy lỗ máu, nhưng cũng không có máu độc chảy ra. Trên thực tế, kể cả khi con rắn nhỏ này trực tiếp phun độc dịch, cũng không uy hiếp được thủy hành độc thể của Lý Thủy Đạo.

Sau khi con rắn nhỏ ấy đã chịu thỏa hiệp, chịu nhả cánh tay hắn ra, trên mặt nó lập tức xuất hiện một chút mờ mịt, cực kỳ nhân tính hoá. Bên trong đôi mắt ấy, lóe lên một tia quang mang thế tục.

Thật lâu sau, con rắn nhỏ kia lại đi tới, cuộn tròn trên cánh tay Lý Thủy Đạo, thân thiết hệt như lúc trước kia. Thân rắn bóng loáng kề sát với làn da hắn, cứ lặng lẽ quấn quanh như vậy, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

"Chuyện này..." Lý Thủy Đạo nhướng mày.

Đúng là nó không thể cứ quấn mãi như vậy được, nhưng hiện tại sư nương vừa mới trùng sinh, hắn thực sự không nỡ ra tay trực tiếp đuổi nàng xuống dưới.

Đột nhiên, Lý Thủy Đạo chợt phát hiện cánh tay mình lại đang hấp thu linh khí, hơn nữa tốc độ hấp thu linh khí còn càng lúc càng nhanh, giống như đã biến thành một vòng lốc xoáy nho nhỏ.

Chẳng lẽ nàng muốn thăng cấp nhị giai?

Theo thường thức, người đã mất đi yêu thú đồng tham sẽ không thể tu luyện được nữa, nhưng nếu yêu thú đã thoát ly tu sĩ đồng tham, nó vẫn có thể tu luyện bình thường.

Sư nương vốn có tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ, sau khi nàng trùng sinh, hồn phách lại có chút bất phàm, bởi vậy rất có khả năng, nàng sẽ trực tiếp thăng cấp thành nhị giai yêu thú.

Chỉ là… nàng định thăng cấp ngay trên cánh tay hắn sao?

Sau khi càng ngày càng nhiều hỏa linh khí tụ tập lại, một mực lượn lờ xung quanh thân rắn, nó trực tiếp hình thành nên một quầng sáng huyễn lệ. Linh khí bên trong quầng sáng này càng trở nên nồng đậm, lại có chút dày đặc như tiên khí.

Con rắn nhỏ nhẹ nhàng vặn vẹo thân hình, có thể cảm nhận được nàng đang vui sướng và hưng phấn vô cùng. Chỉ thấy nàng nhắm hai mắt lại, tầng vảy phủ kín toàn thân khe khẽ rung động, giống như đang tham lam hút tinh hoa thiên địa vào trong. Linh khí thẩm thấu vào thân thể, ấm nồng mà mạnh mẽ, khiến cho lực lượng của nàng bắt đầu không ngừng tăng trưởng...

Thấy một màn như vậy, trong lòng Lý Thủy Đạo khẽ động, tay kia của hắn dứt khoát vỗ một cái vào túi cổ, lấy ra một con thiềm thừ với thân thể như được điêu khắc từ ngọc thạch. Toàn thân con thiềm thừ này trong suốt long lanh, tản ra một mảnh hơi nước dày đặc, mờ mờ ảo ảo.

Lý Thủy Đạo đặt ngọc thiềm thừ lên lòng bàn tay. Trong khi con rắn nhỏ đang quấn trên cánh tay trái của hắn đang miệt mài tản ra hỏa linh khí sinh động, thì ngọc thiềm thừ trên lòng bàn tay bên phải lại phun ra thủy linh khí mát mẻ, trong lành.

Được con rắn nhỏ thúc đẩy, linh cơ của ngọc thiềm thừ cũng càng ngày càng trở nên sinh động.

Hỏa linh khí và thủy linh khí giao hòa cùng nhau, vừa vặn đạt đến trạng thái âm dương giao hòa...

"Âm ở bên trong dương, lại đối lập với dương!" Lý Thủy Đạo thì thào tự nói.

Sau đó, bên trong con ngươi của hắn chợt lóe sáng lên, tràn đầy hưng phấn.

Đây chính là cơ hội để hắn đột phá Dung Linh cảnh!

Thời cơ đã tới, không thể bỏ qua.

Lý Thủy Đạo đột nhiên la lớn: "Thị vệ!"

Một gã thị vệ nhanh chóng bước vào thư phòng, nhìn thấy vẻ mặt Lý Thủy Đạo vô cùng ngưng trọng, gã lập tức hiểu được tính khẩn cấp của tình thế hiện tại.

"Đi nói cho phu nhân biết, ta muốn bế quan tìm hiểu đạo pháp. Chuyện bên trong Thiên Trì bảo hãy để nàng đến trụ trì đại cục. Hiện tại, ngươi đi ra ngoài, trực tiếp niêm phong thư phòng, ta sẽ bế quan ngay tại nơi đây!" Lý Thủy Đạo cất giọng kiên định, dứt khoát ra lệnh.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Thị vệ nọ vội vàng gật đầu, cũng trực tiếp xoay người rời khỏi thư phòng, một lần nữa đóng cánh cửa thư phòng lại, rồi vội vội vàng vàng đi truyền mệnh lệnh của Lý Thủy Đạo xuống dưới.

Lý Thủy Đạo không chút do dự, đã lấy một viên Ngọc Hành đan từ bên trong bình ngọc ra ngoài, trực tiếp nhét vào miệng mình, nhưng chưa vội nuốt vào, hắn chỉ lặng lẽ nhắm hai mắt xuống, hít sâu một hơi, bắt đầu điều chỉnh nhịp hô hấp của mình.

Hắn đưa tâm thần chìm vào đan điền, cảm thụ chiều hướng lưu động của linh khí trong cơ thể mình. Thân thể dần dần thả lỏng, đã bước vào trạng thái tu luyện...

Tu Luyện thất của Hạ Nhược Tuyết vốn ẩn ở chỗ sâu trong thạch lâu, đó là một gian phòng nửa chôn dưới lòng đất. (là căn phòng có sàn nhà thấp hơn mặt đất bên ngoài).

Vốn dĩ nơi đây là một kho hàng, về sau khi đất đai xung quanh được tôn lên cao, nó không được dùng làm kho hàng nữa, tình hình thông gió bên trong cũng không tốt, người bình thường khó mà ở trong này được. Nhưng Hạ Nhược Tuyết lại khăng khăng thích nơi này.

Nàng ở trong này tu luyện, huyết quang ăn mòn vách tường, khiến cho nơi này tự nhiên tản ra một luồng khí tức âm trầm.

Huyết sắc hồng quang phóng ra một cái bóng quỷ dị, trực tiếp bao phủ cả không gian xung quanh ở bên trong một bầu không khí khủng bố.

Lúc này, Hạ Nhược Tuyết đang mặc bộ trường bào màu đen, đứng ngay trung tâm phòng đá. Ánh mắt nàng thâm thúy mà lạnh lẽo, tựa như một cái đầm băng tịch mịch.

Nàng cầm trên tay một thanh Bạch Cốt Ma Đao thật lớn, toàn bộ thanh ma đao này đều do Bạch Cốt Khô Lâu biến thành.

Phải biết rằng, nội dung mà tu sĩ Dung Linh cảnh hậu kỳ cần tu luyện, chính là luyện hóa đồng tham Bạch Cốt Khô Lâu thành một thanh ma đao.

Một thanh ma đao vĩnh cửu.

Trên thân đao chợt lóe lên một mảnh huyết quang quỷ dị, giống như tự có sinh mệnh của chính mình.

Thật hiển nhiên, thứ này chính là một thanh yêu đao có sinh mệnh!

Lại nói, quá trình tu luyện《 Bạch Cốt Huyết Ma Công 》tàn khốc dị thường, tu luyện giả cần dùng huyết thực để tẩm bổ pháp lực của chính mình. Toàn bộ huyết thực đều do Hạ Nhược Tuyết tự mình săn giết đến, bởi vậy giết chóc tàn nhẫn và gió tanh mưa máu đã sớm trở thành bản năng của nàng.

Hiện giờ, Hạ Nhược Tuyết đã tu luyện đạt tới một độ cao mới, bởi vậy nàng lại cần càng nhiều huyết thực hơn mới có thể thỏa mãn quá trình tu luyện của mình.

Tu vi càng cao, huyết thực tiêu hao càng lớn, khiến cho giết chóc càng nhiều, có lẽ… đây chính là một con đường không thể quay lại.

Bình Luận (0)
Comment