Nếu không có phu quân nghiêm khắc hạn chế hành động của Hạ Nhược Tuyết, không cho phép nàng một mình ra ngoài săn giết, có lẽ nàng đã sớm chết ở trong tay Câu Liêm vệ của Ngũ Độc môn rồi.
Hiện giờ Câu Liêm vệ vốn không tìm thấy tung tích của Hạ Nhược Tuyết, hành tung của nàng không để lại một chút dấu vết gì để lần theo, bởi vậy bọn họ cũng chỉ có thể tùy ý để nàng giết chóc sinh linh, tích lũy huyết thực, tăng trưởng thực lực mà thôi.
Một cục máu đen trong tay đã hoàn toàn tiêu tán...
Đến đây, toàn bộ huyết thực Hạ Nhược Tuyết tích lũy được đã bị nàng dùng hết sạch, nhưng quá trình luyện hóa Bạch Cốt Ma Nhận còn lâu mới hoàn thành.
"Rất muốn đi giết người..." Hai mắt Hạ Nhược Tuyết chuyển thành màu huyết hồng, khóe miệng thì thào tự nói, giống như một con ma quỷ máu tanh.
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, ánh mắt Hạ Nhược Tuyết trực tiếp chuyển thành âm lãnh.
Phu quân đã hứa với nàng, nếu kẻ nào dám xông vào Tu Luyện thất này, nàng sẽ tiền trảm hậu tấu.
Bước chân nọ dừng lại bên ngoài Tu Luyện thất, sau đó giọng nói của một thị vệ truyền đến: "Khởi bẩm phu nhân, bảo chủ vốn đang ở bên trong thư phòng đọc sách, lại đột nhiên tuyên bố cần phải bế quan tìm hiểu đạo pháp. Ngài nói... Ngài nói từ ngày hôm nay, toàn bộ mọi chuyện bên trong Thiên Trì bảo sẽ do phu nhân đứng ra trụ trì đại cục." Thị vệ chi tiết chuyển lại lời nói của Lý Thủy Đạo cho Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nghe xong những lời thị vệ nói, hàng chân mày khẽ nhăn lại.
Tìm hiểu đạo pháp, cần bế quan?
Lấy tu vi của phu quân, hẳn là muốn đánh sâu vào Dung Linh cảnh rồi!
Có điều… tính cách của phu quân vốn rất cẩn thận, tuyệt không thể liều lĩnh đánh sâu vào Dung Linh cảnh như vậy, nếu muốn đột phá bình cảnh, chắc chắn chàng sẽ chuẩn bị vẹn toàn trước. Làm sao chàng có thể phân phó một tên thị vệ đi đến thông báo cho nàng một chuyện quan trọng như vậy được?
Sắc mặt Hạ Nhược Tuyết lộ ra vẻ ngưng trọng, nàng không ngừng đi qua đi lại bên trong Tu Luyện thất một hồi.
"Phu quân đã ủy thác trách nhiệm cho ta, ta sẽ không phụ lòng chàng, ngươi có thể đi rồi, tới bên ngoài thư phòng của phu quân canh gác, nhất thiết không được để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy!" Hạ Nhược Tuyết cất giọng trầm thấp mà kiên định, dường như bên trong còn mang theo một luồng lực lượng không thể dao động được.
"Tuân mệnh." Thị vệ trực tiếp lui lại.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa rời đi, Hạ Nhược Tuyết mới chậm rãi mở cánh cửa gỗ dày nặng bên ngoài Tu Luyện thất dưới lòng đất ra.
Lúc này, nàng đã mặc bộ pháp y linh vũ "Hắc Sương Vũ" màu đen lên người. Nàng cần phải xác định xem có phải phu quân mình thật sự bế quan bên trong thư phòng hay không, lại cân nhắc đến những chuyện khác.
Thừa dịp đêm tối không người, Hạ Nhược Tuyết rời khỏi thạch lâu, trên lưng mọc ra một đôi cánh chim tối đen chậm rãi bay lên không trung.
So với "Bạch Sương Vũ", kiện "Hắc Sương Vũ" này càng thích hợp để ẩn nấp hơn, nhất là bên trong đêm tối, nó có thể che giấu huyết sắc độn quang của Hạ Nhược Tuyết, là một kiện pháp y tương đối hữu dụng trong chuyện che giấu thân phận ma tu của nàng...
Đêm khuya đen kịt, Thiên Trì bảo.
Hạ Nhược Tuyết chậm rãi bay lên độ cao tương ứng với thư phòng của Lý Thủy Đạo tạo thạch lâu Thiên Trì bảo, xuyên qua khung cửa sổ bằng đá, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy mọi tình huống bên trong thư phòng.
Lúc này bên trong thư phòng của bảo chủ, lại tràn ngập một luồng linh cơ nồng đậm. Linh lực trong không khí cực kỳ đậm đặc, gần như đã ngưng kết thành thực chất, cứ một mực vờn quanh thân thể Lý Thủy Đạo.
Trong mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên một tia kinh ngạc, nàng chưa bao giờ trông thấy phu quân tu luyện như vậy. Bởi vì hiện tại, luồng linh lực vốn đang quay chung quanh người Lý Thủy Đạo lại được chia làm hai, một nửa linh lực hóa thành hàn băng lạnh thấu xương, trong khi một nửa linh lực còn lại không ngừng chuyển thành hỏa diễm cực nóng.
Một âm một dương, một lạnh lùng một nóng bỏng.
Hai luồng năng lượng hoàn toàn khác biệt một mực đan xen, dây dưa trong cơ thể hắn, hình thành nên một vòng Thái Cực đồ miệt mài xoay chuyển không thôi.
Kỳ quái... rõ ràng công pháp phu quân tu luyện chính là Thái Âm pháp lực thuần túy.
Lúc trước, pháp lực của Lý Thủy Đạo như Thái Âm hạo nguyệt, tựa thủy ngân lan tràn, trực tiếp lấp kín mọi lỗ hổng, nhưng lúc này, pháp lực của hắn lại diễn hóa ra âm dương cân bằng, sinh sinh bất tức.
Dù Hạ Nhược Tuyết không hiểu thường thức tới cỡ nào, nàng cũng biết công pháp của một người không thể đột nhiên chuyển biến được.
Nhìn thấy phu quân nhà mình có một con hồng xà trên tay trái và một con thiềm thừ trên tay phải, Hạ Nhược Tuyết chợt im lặng, thoáng có chút suy nghĩ...
Tuy nàng vốn không biết nguyên nhân trong đó, nhưng qua tình huống này cũng có thể xác định được, đúng là phu quân nhà mình đang đánh sâu vào Dung Linh cảnh, mà chuyện này đến quá mức đột ngột, khiến cho hắn căn bản không thể chuẩn bị đầy đủ từ trước.
Nhưng như vậy lại có nghĩa là mọi trọng trách đều đè hết lên người nàng rồi.
Còn nữa... hài tử của Chu Hồng Linh và phu quân sắp được sinh ra. Phu quân lại bế quan vào lúc này, e rằng hắn không thể nhìn mặt đứa nhỏ khi nó chào đời.
Đến đây, Hạ Nhược Tuyết lại nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, trở lại Tu Luyện thất của mình. Nàng thay đổi một bộ y phục khác, thoáng sửa sang lại một chút, sau đó nhanh chóng rời khỏi Tu Luyện thất, cũng trực tiếp khóa trái cánh cửa kia lại.
Phải biết rằng, Tu Luyện thất của Hạ Nhược Tuyết ở Thiên Trì bảo chính là một khu cấm địa, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tự ý xông vào.
Lúc này, Hạ Nhược Tuyết đã thay một bộ váy dài màu đen, đây là y phục ngày thường nàng hay mặc, sau đó bước dọc theo hàng hiên, đi về phía trước, rất nhanh, đã đi tới dãy hành lang gấp khúc bên ngoài thư phòng.
Một gã thị vệ trẻ tuổi đang canh giữ tại dãy hành lang gấp khúc này.
Thị vệ chỉ có thể đứng gác bên ngoài hành lang gấp khúc, không thể đứng ngay tại cửa thư phòng, làm như vậy để phòng ngừa thị vệ lén lút nghe ngóng bí mật của bảo chủ.
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, buổi sáng ngày mai lại đến, buổi tối ta sẽ thủ tại chỗ này." Hạ Nhược Tuyết nói.
"Tuân mệnh." Thị vệ ôm quyền rời đi.
Trong đêm khuya, Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ ngồi trong góc hành lang, dáng người nàng tao nhã mà đoan trang, tựa như một đóa hoa sen màu đen.