Ngay tại thời điểm Lý Thủy Đạo cùng nữ tử nửa người nửa rắn triền miên lâu ngày, linh hồn đều hiểu rõ... Đột nhiên, xà nữ lại chủ động buông Lý Thủy Đạo ra, thân thể của nàng dần dần trở nên mơ hồ, tựa như sắp biến mất ở bên trong mộng cảnh.
Lý Thủy Đạo vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trong ánh mắt nữ tử kia tràn ngập thâm tình và bất đắc dĩ. Nàng vươn cánh tay tới, muốn chạm đến khuôn mặt Lý Thủy Đạo, nhưng chỉ có thể cảm nhận được hư không.
Cánh môi nàng khẽ giật giật, giống như muốn nói một điều gì đó, nhưng không hề phát ra âm thanh.
Lý Thủy Đạo vội vàng vươn cánh tay tới, muốn bắt lấy bóng dáng nữ tử kia,
Bóng dáng xà nữ dần dần tiêu tán trong hư không, tới cuối cùng chỉ còn lại một luồng quang mang mỏng manh, giống như một ngôi sao băng vừa xẹt qua bầu trời đêm sâu thẳm, sau đó biến mất trong vô tận màn đêm.
Lý Thủy Đạo ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cảm nhận trong lòng trống rỗng thật sâu…
Nhưng vào lúc này, dưới chân hắn lại truyền đến một tiếng “Ộp ộp” mỏng manh. Hắn cúi đầu nhìn xuống theo bản năng, chợt phát hiện ra một con cóc rất nhỏ đang lộ vẻ mặt đáng thương vô cùng mà ngồi xổm dưới chân hắn, phát ra tiếng kêu đầy bất lực.
Nhìn thấy con cóc này, Lý Thủy Đạo mới nhớ ra mình đến nơi này để đột phá. Hắn lập tức khom lưng nhẹ nhàng nhặt con cóc nhỏ ấy lên, đặt nó vào lòng bàn tay của mình, dịu dàng mà vuốt ve lưng nó.
Dường như cóc nhỏ ấy cũng cảm nhận được ý tứ ấm áp hiền hòa của Lý Thủy Đạo, tiếng kêu vốn đầy bất an của nó cũng dần dần mà bình tĩnh trở lại.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, cả mộng cảnh bắt đầu tan vỡ, Lý Thủy Đạo có cảm giác bản thân hắn đã bị một luồng lực lượng mạnh mẽ nào đó mang về hiện thực.
Hắn mở to mắt, chợt phát hiện chính mình đã quay về bên trong thư phòng rồi.
Chẳng lẽ hắn đã đột phá Dung Linh cảnh?
Lý Thủy Đạo chăm chú nhìn vào con ngọc thiềm thừ trên bàn tay, hắn có thể cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ đang thu lại bên trong cơ thể của ngọc thiềm thừ, giống như nó chính là đan điền thứ hai của mình vậy.
Theo tâm niệm hắn khẽ động, luồng yêu lực khổng lồ trên người ngọc thiềm thừ lập tức chảy vào trong cơ thể hắn, hoàn toàn không có một chút trở ngại nào.
Lý Thủy Đạo khoát tay, một tấm lá chắn bằng băng tinh thật lớn lập tức hiện ra, đứng sừng sững ngay giữa thư phòng.
Pháp thuật: Băng Thiềm Thuẫn.
Chỉ một thoáng, hắn đã thu lại Băng Thiềm Thuẫn, nhẹ nhàng vỗ một cái xuống lưng ngọc thiềm thừ, trả pháp lực vừa mượn trở về thân thể nó, lại chuyển một bộ phận pháp lực do mình tu luyện được qua, hai luồng pháp lực đồng thời truyền vào trong thân thể ngọc thiềm thừ, nhẹ nhàng thông suốt, không gặp phải cản trở gì.
Đây là dấu hiệu cho thấy tu sĩ đã đột phá Dung Linh cảnh sơ kỳ.
Hiện giờ Lý Thủy Đạo có thể mượn pháp lực của đồng tham cho mình sử dụng, "Ao pháp lực" cũng trực tiếp tăng trưởng lên gấp đôi.
Ngoại trừ thứ này, rõ ràng là pháp lực của bản thân Lý Thủy Đạo cũng tăng lên không ít, giống như một dòng sông hùng hậu, không ngừng cuồn cuộn lưu chuyển trong thân thể hắn.
Lực cảm nhận của hắn cũng trở nên càng thêm nhạy bén, có thể cảm nhận được linh khí lưu chuyển và dao động năng lượng ở xung quanh, giống như đã tương thông cùng thiên địa.
Ở thời điểm này, từ trên thân thể Lý Thủy Đạo chợt tản ra một luồng khí tức cường đại, trong mắt hắn cũng lóe lên một mảnh tự tin.
Từ hôm nay trở đi, hắn đã không còn là một tiểu tu sĩ Thông Linh cảnh nữa, đã bước vào tầng lớp trụ cột của Tu Tiên giới rồi. Nhưng đương nhiên, Dung Linh cảnh sơ kỳ chỉ vẻn vẹn là bắt đầu, hắn vẫn cần phục dụng rất nhiều những viên nhị giai đan dược càng thêm sang quý khác, lại bắt đầu một quá trình tích lũy mới, lại bắt đầu không ngừng gia tăng pháp lực của mình, cứ như vậy hình thành nên một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, rồi đột phá cảnh giới mới...
Hồi tưởng lại lần đột phá này, gần như hắn chẳng phải làm gì cả, chỉ thuần túy là "Đồng tham" của hắn tự nổi lên cạnh tranh nội bộ, sau đó, ngọc thiềm thừ đã tự mình từ bỏ sự cao ngạo và lựa chọn phục tùng hắn.
Cái gọi là đại đạo vốn chỉ đơn giản như thế.
Cũng như chế độ nhất phu nhất thê đa thiếp, chỉ cần nữ nhân tự nổi lên cạnh tranh nội bộ, là nam nhân ở giữa sẽ chiếm lợi…
Hoặc như chỉ cần công nhân tự nổi lên cạnh tranh nội bộ, là ông chủ có thể chiếm lợi.
Và… chỉ cần đồng tham tự nổi lên cạnh tranh nội bộ, là tu sĩ có thể dễ dàng đột phá.
Đây là đại đạo!
Cho nên cái gọi là "Đại đạo" chính là đạo lý mà đặt ở đâu, nó cũng là tiêu chuẩn!
Nó có thể hướng dẫn cho bản thân cách tu luyện, cũng có thể hướng dẫn cho bản thân cách làm người, càng có thể hướng dẫn cho bản thân cách làm việc.
Lý Thủy Đạo đang đắm chìm trong cảm giác ngộ đạo...
Thật lâu sau, hắn mới nhớ đến một con đồng tham khác.
Thực rõ ràng: Bản thân nên có nhiều hơn một con đồng tham.
Đây là cảm ngộ của Lý Thủy Đạo đối với "Đại đạo". Chỉ khi đồng tham có hai con trở lên, chúng mới tự nổi lên cạnh tranh nội bộ, còn có một con, đương nhiên là không thể rồi.
"Xà tham đi đâu rồi?" Lý Thủy Đạo chợt phát hiện con rắn nhỏ vốn quấn quanh cánh tay hắn đã thoát ly rồi, thậm chí bên trong thư phòng cũng không nhìn thấy bóng dáng con rắn nhỏ kia đâu nữa.
Hắn cau mày, trong lòng tràn ngập lo lắng...
"Nếu đã như thế, cứ tùy duyên đi."
Dù sao con rắn nhỏ vốn là hình thái của sư nương sau khi trùng sinh kia cũng không phải là đồng tham của hắn, có một vài thứ không thể miễn cưỡng được.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, sau đó nhét ngọc thiềm thừ vào túi cổ bên hông. Và chỉ trong nháy mắt sau đó, sắc mặt Lý Thủy Đạo chợt trở nên vui vẻ, bởi vì hắn vừa phát hiện bên trong túi cổ của mình còn có một con rắn nhỏ khác.
Con rắn nhỏ trong túi cổ kia có thân hình tinh tế mà linh động, lớp vảy lóe lên một mảnh quang mang lóng lánh mê người.
Sau khi sư nương trùng sinh, nàng cũng thành công thăng cấp tới nhị giai rồi, đã trở thành một con nhị giai yêu thú. Rõ ràng là nàng không hề rời khỏi hắn, lại khôn khéo ngoan ngoãn chui vào bên trong túi cổ rồi.