Hạ Nhược Tuyết đi vào bên trong khu chính điện trống rỗng, đưa mắt nhìn những cây cột xi măng bóng loáng dựng quanh bốn phía cùng với những bức tường trống trơn không có một chút đồ trang trí nào, lập tức mở miệng nói: "Các ngươi đều ra ngoài đi."
Nhóm chấp sự áo đen đều hành lễ rồi lui lại...
Bên trong đại điện trống trải chỉ còn lại một mình Hạ Nhược Tuyết.
"Ngươi còn ẩn giấu làm gì? Hiện thân đi." Hạ Nhược Tuyết đưa mắt nhìn thẳng vào một khoảng không, lạnh giọng nói.
Quang ảnh xoay chuyển một hồi... Đột nhiên Cúc Mục Cẩm mặc hắc y che mặt, chợt hiện thân ngay tại vị trí đó.
Lúc này, Cúc Mục Cẩm đã có tu vi Dung Linh cảnh trung kỳ.
Phải biết rằng, đã hơn bốn tháng từ lần trước khi bọn họ tạm biệt tại Tiết gia bảo, Cúc Mục Cẩm đạt được đan dược tu luyện trân quý của Tiết gia, trực tiếp hành động một lần mà đột phá tới Dung Linh cảnh trung kỳ, tu vi khí tức đã ngang bằng với Hạ Nhược Tuyết.
"Hạ đạo hữu, đã lâu không gặp." Cúc Mục Cẩm mở miệng chào hỏi.
Hạ Nhược Tuyết cười nhạt, đồng thời trong mắt cũng lộ ra một chút vui sướng.
Trên thực tế, cảm giác đột phá quan ải cũng giống như nằm mơ... Đầu tiên phải có cảm giác muốn đi ngủ một giấc, mà muốn đi ngủ một giấc thì trước đó thân thể phải mỏi mệt cái đã.
Mỏi mệt = tích lũy.
Muốn ngủ một giấc = cơ hội.
Nằm mơ = đột phá quan ải sau đó thăng hoa.
Bởi vậy, đột phá chính là một chuyện thuận theo tự nhiên, tự nhiên mà vậy...
Nếu định nghĩa đột phá chỉ đơn giản là thuận theo tự nhiên như vậy, thì vì sao có người đột phá quan ải lại cần phải mượn dùng Âm Dương Hóa Linh Đan?
Có thể hiểu tình huống này như sau, có người bước vào giấc ngủ rất dễ dàng, khi ngủ cũng dễ dàng nằm mơ, nhưng có những người khác, dù làm cách nào cũng không thể ngủ được, thậm chí khi đang ngủ cũng sẽ không nằm mơ...
Chuyện này vô dùng huyền diệu, khó mà giải thích cặn kẽ được.
Ở thời điểm con người ta chưa ngủ được, thì không cần biết bọn họ nhắm mắt như thế nào, cũng vô dụng.
Trải qua gần nửa tháng tu luyện, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng bước vào "Mộng cảnh". Đó là một thế giới vô cùng hư ảo... Nơi những ngọn gió có tới năm loại màu sắc, nơi những ngọn cỏ xuất hiện với màu trong suốt, và dường như bên dưới đại địa lại là một cái hồ nước mặn rộng lớn vô ngần.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng đạp trên hồ nước, nhưng không có một chút gợn sóng nào dâng lên. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức trông thấy một ngọn núi cao ở phía chân trời xa xôi, nhưng chờ tới khi hắn ngưng thần nhìn kỹ, trong lòng lại có cảm giác ngọn núi kia giống hệt một con cóc đang ngồi xổm.
Nó là đồng tham của hắn sao?
Là ngọc thiềm thừ hả?
Âm ở bên trong dương, lại đối lập với dương.
Cái gọi là Dung Linh có nghĩa là tu sĩ dung nạp đồng tham chứ không phải chung sống. Nói cách khác, nó là khống chế! Là hàng phục!
Vào giờ phút này, những lời Lý Thiên Vũ từng nói ở thời điểm Hạ Nhược Tuyết đột phá năm nào, lại văng vẳng bên tai hắn.
Là hàng phục...
Nhưng con ngọc thiềm thừ cao lớn giống một ngọn núi này, hiển nhiên là không phục hắn.
Nên hàng phục nó như thế nào?
Hắn chưa rõ, nhưng khẳng định là không phải dùng lực lượng rồi... Có lẽ muốn hàng phục nó, phải dùng tới sự lý giải của bản thân đối với đại đạo.
Nếu không thể hàng phục, hắn sẽ phải đối diện với tình huống đồng tham phản phệ, có khả năng nguy hiểm tới tánh mạng.
Cũng may ngọc thiềm thừ kia không chủ động tiến công Lý Thủy Đạo, nó chỉ tỏ ra là bản thân không phục hắn thôi.
Ngay tại thời điểm Lý Thủy Đạo có chút rối rắm, nghĩ mãi không ra, thì đột nhiên từ phía sau lưng lại truyền đến âm thanh vật gì đó đang bò sát dưới đất, khá là dị thường.
Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân nửa người nửa rắn nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt mình.
Nửa người trên của nàng giống như một nữ nhân nhân loại xinh đẹp động lòng người, mà nửa người dưới lại là thân hình một con rắn với lớp vảy lóe lên ánh kim loại, xinh đẹp sáng bóng.
Nàng nhẹ nhàng uốn éo thân, tới sát bên cạnh Lý Thủy Đạo, lại dùng hai cánh tay cuốn lấy bờ vai hắn, để hai người bọn họ yên lặng mà đối diện với nhau...
Một cái liếc mắt ngỡ như vạn năm...
Ở bên trong mộng cảnh hư ảo này, ở bên trong thế giới vô ngần ấy, dường như con cóc to lớn bằng cả trái núi kia cũng không còn quá quan trọng nữa…
Trong mắt Lý Thủy Đạo chỉ còn lại đôi mắt của xà nữ nữa, đôi mắt của nàng thâm thúy mà sáng ngời, giống như có thể xuyên thấu linh hồn người đối diện.
Tại khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người cứ chăm chú nhìn vào nhau như vậy, trong đôi mắt phát ra một loại tâm linh tương thông kỳ diệu.
Bọn họ ôm lấy nhau, thắm thiết không nỡ xa rời. Cái đuôi rắn cuốn lấy thân hình Lý Thủy Đạo... Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nữ nhân kia, cảm xúc lạnh lẽo tinh tế truyền khắp toàn thân, giống như vừa chạm đến chỗ sâu trong linh hồn.
Ở bên trong thế giới giống như ảo mộng này...
Bọn họ bắt đầu nhảy múa cùng nhau. Thân thể bọn họ nhẹ nhàng mà tao nhã, không ngừng xuyên qua biển hoa huyễn lệ xung quanh, giống như một đôi tinh linh đang mải mê khiêu vũ.
Động tác của bọn họ lưu loát mà phối hợp vô cùng ăn ý với nhau, giống như từ thật lâu trước kia, tâm linh đã tương thông khăng khít.
Mỗi một lần chạm vào thân thể đều mang đến một loại cảm giác tê dại giống như vừa có dòng điện chạy qua. Tình cảm vốn chôn chặt ở nơi sâu thẳm trong linh hồn cũng theo đó là phun trào, sôi sục.
Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau, tình ý không hề nói ra ngoài miệng. Cả hai đều nở nụ cười đầy xán lạn mà hồn nhiên, giống như chưa hề nếm trải những phiền não và ưu thương trên thế giới.
Bọn họ chính là hình tượng đẹp đẽ nhất bên trong thế giới rực rỡ sắc màu này.
Nhưng sự khăng khít của bọn họ lại làm cho con ngọc thiềm thừ có hình thể lớn như trái núi bên kia cảm nhận được một nỗi mất mát đến cùng cực...
Là bởi vì hình thể của ta quá lớn?
Là bởi vì ta không đủ nghe lời?
Là bởi vì ta cách quá xa?
Hay bởi vì ta không hề lên tiếng kêu gọi?
...