So với những tu sĩ cùng cấp, tốc độ của hắn đã chiếm được một chút ưu thế rõ ràng, nhưng Song Ngư Du Long Kiếm trong tay hắn, cũng là một con bài chưa lật khác, thứ này âm hiểm không thể nói rõ, vốn là một thể nhưng lại chia thành Đại Ngư Kiếm, Tiểu Ngư Kiếm khác nhau, ở thời gian và thời điểm thích hợp, chúng nó hoàn toàn có thể phân ly, bắt ra bên ngoài với quỹ tích xảo quyệt, khó có thể nắm bắt...
...
Thiên Trì bảo, trong một gian phòng ngủ nhỏ hẹp, chấp sự kiến tạo Lý Hạo Trường đang nằm trên giường, cả người đổ đầy mồ hôi ướt sũng.
Suy nghĩ của gã vừa bị một giấc mơ dẫn dắt, mộng cảnh ấy rất chân thật... Hình ảnh hiện lên trong mộng cảnh chính là cảnh tưởng ở Thiên Trì bảo hơn nửa năm về trước.
"Các ngươi ở trong này làm gì? Vì sao tất cả đều tụ tập ở nơi đây?"Thân là chấp sự kiến tạo, Lý Hạo Trường đang lớn tiếng chất vấn những người chung quanh.
Chức trách của gã chính là một mực chú tâm, không cho những thợ mỏ này được phép lười biếng, nhàn hạ.
Một đám thợ mỏ đều mở miệng, tiếng nói đan xen vào tạo thành một mớ ồn ào.
"Chu Hồng Tam vừa mới ngã từ chỗ này xuống, bảo chủ đại nhân cũng nhảy xuống theo rồi."
"Nhìn thế này, có vẻ như bên dưới là một cái hầm ngầm."
"Bên dưới tối đen không biết đi thông tới nơi nào."
"Hầm ngầm sao?" Lý Hạo Trường cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tất cả các ngươi đều tránh ra cho ta."
Nhóm thợ mỏ kia đều tản ra, Lý Hạo Trường trực tiếp nhảy xuống dưới. Bên trong hang động tối đen, gã trông thấy bảo chủ Lý Thủy Đạo. Còn hoàn cảnh xung quanh, tuy bản thân không phát hiện ra bất cứ điều gì kỳ lạ, nhưng gã lại có thể cảm nhận được phía dưới kia đang ẩn giấu một kho bảo tàng vô tận .
Lý Hạo Trường giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra làm bộ y phục ướt đẫm, trực tiếp dán lên người.
Đây là mộng ư?
Không, nó chính là quá khứ chân thật!
Lý Hạo Trường trực tiếp thắp một ngọn đèn lên, lại lấy một tấm bản vẽ thi công Thiên Trì bảo từ trong ngăn kéo ra ngoài.
Vị trí này! Kho hàng này! Gã hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào về chúng. Nhưng đó tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra được.
Chẳng lẽ vì một loại pháp thuật thần bí nào đó mà bản thân gã đã mất đi ký ức của mình rồi?
Khẳng định là như vậy!
Đêm tối bao phủ Thiên Trì bảo, chút ánh sáng nhạt nhòa thưa thớt từ những vì sao trên trời rơi xuống người Lý Hạo Trường.
Ngay trong màn đêm yên tĩnh ấy, gã mặc một bộ hắc y, một mình sờ soạng đi về phía trước.
Đêm rất lạnh...
Một cơn gió thổi qua, mang theo hơi thở giá buốt nhưng lại thổi bùng lên khát vọng bất diệt trong lòng Lý Hạo Trường.
Rất nhanh thôi, gã có thể vạch trần được bí mật bên trong Thiên Trì bảo, và có lẽ, bản thân sẽ nhận được một bảo tàng khó có thể tưởng tượng nổi.
Rất nhanh... Lý Hạo Trường đã đi tới cửa vào kho hàng bí mật ấy.
Chính gã đã tự mình đốc thúc nhóm thợ mỏ xây dựng nên cái kho hàng này, vậy mà bản thân lại đánh mất ký ức về nó, mãi cho tới hiện giờ, rốt cuộc gã cũng nhớ ra.
Cánh cửa đang bị khóa chặt...
Bên trên có một cái khóa sắt. Nó chính là vách ngăn cuối cùng cản trở gã chạm đến bí mật bên trong.
Lý Hạo Trường nhíu mày, lập tức đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Ở cách nơi này không xa là một cái hỏa lò đang tỏa ra ánh lửa hừng hực. Hỏa diễm đỏ đậm chiếu sáng cả một vùng, cũng khắc họa nên hình bóng của kho hàng.
Ánh mắt gã dừng lại trên một cái xẻng được đặt bên cạnh lò, đập bỏ cái khóa sắt này, lại đổi một cái khác vào sẽ không ai hay biết đâu!
Lý Hạo Trường mau chóng nhặt chiếc xẻng ấy lên, dùng sức đập vỡ cái khóa.
Loảng xoảng đương, loảng xoảng đương, loảng xoảng đương... Theo những cú đánh liên tục giáng xuống, cuối cùng chiếc khóa kia vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Lý Hạo Trường thở hổn hển, gã chăm chú nhìn vào cánh cửa đang rộng mở trước mắt, kích động dâng trào. Chỉ cần tiến lên một bước là gã có thể vạch trần bí mật của Thiên Trì bảo rồi.
Ánh mắt Lý Hạo Trường lóe sáng trong đêm đen, đầy kiên định mà quyết đoán. Sau đó, gã không chút do dự, trực tiếp nhấc chân lên, bước vào kho hàng.
Trong trời đêm...
Lý Thủy Đạo đang tu luyện phi hành thuật tại khu rừng gần đó, đột nhiên độn quang dừng lại. Hắn cau mày, lập tức vươn tay, lấy một tấm phù lục đã vỡ từ trong lòng ra, bên trên có khắc một đạo cấm chế.
Hiện giờ, đạo cấm chế ấy đang le lói tỏa sáng...
Phải biết rằng, Lý Thủy Đạo đã sớm thi triển thủ đoạn lên cái khóa của kho hàng kia, chỉ cần cái khóa ấy bị hủy, cấm chế bên này cũng tự nhiên mà mất đi hiệu lực. Đến lúc đó, hắn sẽ cảm nhận được có người đang cưỡng chế mở cửa kho hàng.
"Ha hả... Lý Hạo Trường, rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra rồi." Khóe miệng Lý Thủy Đạo cong lên, nở một nụ cười mang theo vẻ nghiền ngẫm. Sau đó, hắn trực tiếp thi triển phi hành thuật, thân hình như điện, cắt qua bầu trời đêm, nhanh chóng bay về phía Thiên Trì bảo.
Chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở sau khi Lý Hạo Trường phá xong chiếc khóa sắt bên ngoài, chui vào bên trong kho hàng, một luồng độn quang từ giữa không trung đã cấp tốc đáp xuống, giống như chim yến tước, dễ dàng chui vào thạch lâu...
Sau khi Lý Hạo Trường tiến vào kho hàng, gã lập tức đi dọc theo đoạn cầu thang trước mặt, một đường đi xuống phía dưới, phía dưới chỉ có một con đường.
Nhưng con đường này lại có chút kỳ quái, vì sao nó có thể dài như vậy?
Gã vẫn nhớ con đường này, nó không nên dài như vậy mới đúng.
Có điều ý niệm này chỉ mơ hồ xẹt qua trong đầu, không khiến Lý Hạo Trường coi trọng, bởi vì hiện giờ, trong lòng gã đang tràn đầy lửa nóng, chỉ muốn nhanh chóng đi đến cuối, vạch trần bí mật của Thiên Trì bảo một phen thôi.
Rất nhanh...
Lý Hạo Trường đã tiến vào một gian mật thất, gã nhanh chóng lấy từ trong lòng ra một que diêm, nhẹ nhàng quẹt một cái, hỏa diễm bùng lên, chiếu sáng hết thảy mọi thứ xung quanh.
Gã đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện trong gian mật thất lạnh lẽo này chỉ có một bức tường được khảm một cái Bát Quái Tỏa bên trên. Bát Quái Tỏa ấy được chế tạo từ đồng thau, có dạng hình tròn, đường kính khoảng một thước. Mặt ngoài được khắc đầy hoa văn phức tạp, đồ án tinh mỹ đan xen vào cùng một chỗ, hình thành nên ba vòng quẻ tượng trong ngoài liên kết với nhau.