Lý Hạo Trường chăm chú nhìn vào chiếc Bát Quái Tỏa trước mắt, gã có thể cảm nhận được một luồng lực lượng cổ xưa đang ẩn chứa bên trong.
Mỗi quẻ tượng đều tượng trưng cho một loại thiên địa chi đạo khác nhau, trong đó bao gồm tám quẻ vị: càn, khôn, chấn, tốn, khảm, ly, cấn, đoài. Trên từng quẻ vị đều khắc ký hiệu Thiên can Địa chi tương ứng, hình thành nên một loại trận pháp có kết cấu độc đáo.
Lại có Bát Quái Tỏa ở trong này? Quả nhiên đây là một nơi giấu bảo!
Lý Hạo Trường biết rất rõ, người ta có thể dùng Bát Quái Tỏa tới bảo vệ một gian mật thất, đương nhiên mật thất đó phải là kho tàng bí mật của một gia tộc, khi mở ra tất có trọng bảo bên trong.
Nhưng muốn mở Bát Quái Tỏa lại không dễ dàng...
Đầu tiên, bản thân phải biết được "Chìa khóa", sau đó lại kết hợp với năng lực trận đạo mới có thể mở ra.
Lý Hạo Trường hít sâu một hơi, gã biết bản thân không thể tự mở bảo khố này ra, nhưng báo chuyện này cho gia tộc, chẳng phải bản thân gã cũng lập được công lớn rồi?
Gã vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt ngoài của Bát Quái Tỏa...
Lý Hạo Trường làm vậy chỉ đơn thuần là muốn cảm nhận kiện pháp khí này một chút, trong lòng vốn không nghĩ tới chuyện tự mình mở nó ra. Gã biết bản thân thực sự không có năng lực này.
Nhưng ngay khi bàn tay gã chạm vào, đột nhiên bề mặt của chiếc Bát Quái Tỏa bằng đồng thau ấy lại bắt đầu tự vận hành, nó phát ra một luồng quang mang chói mắt, giống như ánh sáng lóng lánh của những vì sao.
Một vòng, hai vòng, ba vòng... Bát Quái Tỏa tự vận hành chuyển động, phát ra âm thanh răng rắc mỏng manh.
Lý Hạo Trường trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, rõ ràng gã chỉ chạm một cái vào Bát Quái Tỏa, vì sao nó lại tự mình vận hành rồi?
Theo quá trình chuyển động của Bát Quái Tỏa, ký hiệu Thiên can Địa chi trên quẻ tượng lần lượt lóe sáng, tựa như đang truyền lại một thứ tin tức nào đó. Lý Hạo Trường gắt gao nhìn chằm chằm vào những ký hiệu này, muốn hiểu được huyền cơ trong đó.
Đột nhiên, Bát Quái Tỏa ngừng chuyển động. Trong nháy mắt ấy, bát quái trận văn thần bí vốn đã xuất hiện trên mặt đất cũng bị kích phát.
Lý Hạo Trường cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ lao đến, gắt gao trói buộc gã, khiến cho bản thân không thể nhúc nhích được mảy may. Ở thời điểm hiện tại, đừng nói là nhúc nhích tay chân, ngay cả há miệng la lên, gã cũng không làm được, tựa như con muỗi đã bị đông lại trong hổ phách.
Ngoại trừ ý thức được bản thân còn sống, cái gì cũng không làm được.
Đây là Bát Quái Khốn Trận, gông xiềng vô hình đã hoàn toàn trói buộc gã lại. Mọi hành vi giãy giụa đều không vô dụng.
Trong ánh mắt Lý Hạo Trường tràn ngập lo âu và bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong mật thất. Nơi này mới là gian mật thất chân chính do nhiều đời gia tộc tu tiên quản lý Thiên Trì bảo này lưu lại.
Lý Thủy Đạo mặc "Bạch Sương Vũ" đang đứng ở nơi này. Trước mặt hắn cũng có một chiếc Bát Quái Tỏa, chỉ khác là chiếc Bát Quái Tỏa này không làm từ chất liệu đồng thau, nó được chế tạo từ huyền thiết. Nó có dạng hình tròn, đường kính khoảng một thước hai, nặng hơn chiếc Bát Quái Tỏa bằng đồng thau kia nhiều lắm.
Mặt ngoài của chiếc Bát Quái Tỏa bằng huyền thiết này cũng được khắc đầy những hoa văn phức tạp, đồ án tinh mỹ đan vào cùng một chỗ, hình thành nên ba vòng quẻ tượng trong ngoài liên kết với nhau.
Vào lúc ấy, Lý Thủy Đạo bắt đầu chuyển động vòng trong cùng.
Theo quá trình chuyển động của hắn, Bát Quái Tỏa lập tức phát ra thanh âm "Ca ca" thanh thúy, hoa văn quẻ tượng trên chiếc Bát Quái Tỏa bằng huyền thiết này cũng tản ra một mảnh quang hoa kỳ lạ.
Hắn chuyển động vòng trong, chuyển động vòng giữa, cuối cùng là chuyển động vòng ngoài. Mỗi một lần quẻ tượng chuyển động, không gian bên ngoài đều bùng lên một cơn gió nhẹ đầy quỷ dị, giống như năng lượng trong thiên địa cũng bị ảnh hưởng bởi vòng xoay kia mà nhẹ nhàng lưu động vậy.
Lý Thủy Đạo hết sức chăm chú vào quá trình chuyển động Bát Quái Tỏa, mỗi một bước đi đều đang khảo nghiệm tạo nghệ trận đạo của hắn.
Rốt cuộc, cả ba vòng quẻ tượng cũng được xoay thành công...
Ngay tại khoảnh khắc này, đường nét hoa văn trận đạo vô cùng phức tạp vốn xuất hiện dưới chân Lý Thủy Đạo lại biến mất, nó có nghĩa là hắn đã thành công phá giải được hiệu quả "Khốn trận" của Bát Quái Tỏa bằng huyền thiết rồi.
Nhưng giây tiếp theo, một luồng hồng quang chói mắt lập tức tỏa ra từ bên trong các loại quẻ tượng đang không ngừng xoay tròn trên Bát Quái Tỏa bằng huyền thiết.
Luồng hồng quang ấy trực tiếp lao thẳng về phía chân trời, mang theo tiếng gầm rú chói tai...
Ầm vang ù ù ù ù long...
Vào khoảnh khắc này, toàn bộ Thiên Trì bảo đều giật mình tỉnh giấc, như thể nơi này vừa bị sét đánh. Tất cả những cư dân bên trong đều bị đánh thức, bọn họ đưa đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn xuyên qua cửa sổ, hoảng hốt quan sát luồng hồng quang vừa đột ngột phóng lên trời kia, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ mờ mịt xen lẫn với khiếp sợ.
"Đến tột cùng là nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
“Thứ này… là cái gì vậy?"
"Ta từng trông thấy thứ này rồi! Nó chính là tia sáng đỏ cảnh báo. Năm đó, ở thời điểm Điền gia bị diệt tộc cũng có một luồng hồng quang tương tự phóng lên cao."
"Chẳng lẽ Thiên Trì bảo gặp phải cường địch?"
"Không phải đâu! Nghe nói, nếu một tên trộm nào đó có ý đồ mở bảo khố ra, đối phương sẽ phát động loại hồng quang này. Nó chính là tín hiệu nhắc nhở cho tất cả mọi người cùng biết, ở nơi đây có kẻ trộm!"
"Lại có loại chuyện này sao?"
Mọi người đều rời khỏi phòng ngủ, đứng chung một chỗ tốp năm tốp ba bàn bạc xôn xảo, trong lòng tràn ngập bất an, lo lắng.
Bọn họ tụm lại trao đổi suy đoán với nhau, chỉ muốn bản thân hiểu được hết thảy những gì đang phát sinh trước mắt.
Cùng lúc ấy, nhóm thị vệ lại nhanh chóng tập hợp tới vị trí phát ra hồng quang, chuẩn bị lùng bắt kẻ trộm.
Nhóm chấp sự cũng vội vàng chạy về phía thạch lâu, chuẩn bị báo cáo chuyện này cho bảo chủ. Hiện giờ chỉ một mình bảo chủ mới đủ tư cách đứng ra chủ trì cục diện, thống lĩnh đại cục.
Lúc này, bảo chủ Lý Thủy Đạo của bọn họ đang chuyển động Bát Quái Tỏa bằng huyền thiết thêm một lần nữa. Chỉ thấy ngón tay hắn vô cùng linh hoạt mà nhanh chóng xoay chuyển vòng quẻ tượng bên trên...