Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 398 - Chương 398: Vết Thương!

Chương 398: Vết Thương! Chương 398: Vết Thương!

Hạ Nhược Tuyết ẩn thân trong huyết vân, nàng mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc dài như thác nước xõa trên vai, hai tròng mắt đỏ tươi như máu, tản ra một luồng tà khí bức người.

Nàng cầm trên tay một thanh ma đao thật lớn, thân đao thoáng lóe lên một mảnh huyết quang nhàn nhạt, tựa như đôi mắt của ma quỷ.

Hạ Nhược Tuyết đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bầy sói đang bị vây nhốt dưới kia, khóe miệng cong lên để lộ ra một nụ cười tham lam.

Nơi này quá tuyệt vời...

Nhiều huyết thực như vậy, hoàn toàn đủ cho nàng đi săn giết luân phiên từng đợt. Hơn nữa, những huyết thực này đều là yêu thú, giết chúng nó không sợ đưa đám cao thủ của môn phái tới đây.

Hơn nữa, ở bên trong Thủy Trạch lâm này cũng có linh mạch, nàng hoàn toàn có thể giết chóc ở nơi đây, sau đó hấp thu, luyện hóa ngay tại chỗ, mãi cho đến khi cắn nuốt hết huyết thực, không còn sót lại một chút gì ở nơi này…

Nàng vung ma đao lên, ánh đao như điện, từng luồng đao quang màu máu cắt qua huyết vân, đánh tới bầy sói.

Bầy sói hoảng sợ tru lên, nhưng hành vi phản kháng bé nhỏ của chúng hoàn toàn không đáng kể, từ khi Thủy Lang Vương bị giết chết, số phận của chúng nó đã được định trước rồi. Chúng chỉ còn con đường hóa thành xương khô, biến thành huyết thực...

Trong mắt Hạ Nhược Tuyết lộ ra một tia điên cuồng, nàng vô cùng hưởng thụ khoái cảm khi chiến đấu, cũng như hưởng thụ sự thống trị đối với kẻ yếu này.

...

Hai tháng sau, Hạ Nhược Tuyết mới rời khỏi Thủy Trạch lâm, nàng phải rời khỏi nơi này, bởi vì đã có tu sĩ của gia tộc xuất hiện. Khẳng định là những tu sĩ gia tộc này biết vị trí bí phủ của Thủy Trạch lâm.

Còn Hạ Nhược Tuyết, nếu ngay cả tu sĩ gia tộc, nàng cũng xử lý hết thì e rằng qua không được bao lâu sẽ có người đến tiêu diệt nàng.

Lần này, sau khi luyện hóa ba lượt huyết thực, Huyết Ma Bạch Cốt Đao trong tay nàng lại thu nhỏ thêm một vòng lớn. Thể tích càng nhỏ nghĩa là thanh đao này càng thêm tinh luyện, càng thêm cứng cỏi và thuần túy...

Đây là phương hướng tu luyện thuần túy coi đồng tham trở thành một loại công cụ, luyện đến cuối cùng bạch cốt đồng tham của nàng sẽ trở thành một thanh yêu đao có sinh mệnh.

Sau đó, Hạ Nhược Tuyết lấy Ô Mộc Toa ra, biến nó thành một luồng ô quang và nhanh chóng rời đi...

Mười ngày sau, luồng ô quang nọ bay về tới Thiên Trì bảo.

Tại thư phòng, Lý Thủy Đạo cau mày nhìn Hạ Nhược Tuyết ra ngoài hơn hai tháng mới chịu trở về, vẻ mặt có chút phức tạp.

Lúc này, trên khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết lộ ra vẻ mỏi mệt không chịu nổi, mái tóc dài có chút rối rắm, khí tức cực kỳ bất ổn, hiển nhiên đã trải qua một hồi chiến đấu vô cùng khốc liệt.

"Ngồi xuống đi." Lý Thủy Đạo bình tĩnh ôn hòa nói.

Hạ Nhược Tuyết ngoan ngoãn ngồi xuống, Lý Thủy Đạo không chút lo lắng, nhẹ nhàng đi tới rót cho nàng một chén trà xanh, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Tuyết Nhi, Thủy Lang Vương kia lại lợi hại như vậy sao? Hắn lại khiến nàng trở nên chật vật như vậy?"

"Phu quân hiểu lầm rồi, Thương Châu Thủy Lang Vương kia rất dễ giết, đúng là một tên phế vật, chẳng có gì ngoài một thân khí huyết, chỉ là một đống tài liệu luyện chế huyết thực mà thôi. Ngay cả những con sói kia cũng trở thành huyết thực của thiếp thân cả rồi. Thiếp thân dùng hai tháng mới bắt được toàn bộ chúng, sau đó luyện hóa hết." Hạ Nhược Tuyết nói với vẻ mặt khinh miệt.

"Vậy vì sao nàng lại chật vật như thế?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

Hạ Nhược Tuyết hít sâu một hơi, im lặng hồi lâu mới nheo mắt nói: "Sau khi giết Thủy Lang Vương, ta lập tức quay về từ Thương Châu, lúc đi ngang Thúy Bình sơn kia, chợt nghĩ đến chuyện đi tìm Băng Sương động... Một lần trước, khi săn giết huyết thực ở Thúy Bình sơn, ta từng tìm kiếm rồi nhưng không tìm được, lần này thấy tiện đường mới muốn đi tìm xem sao, không ngờ lại thực sự tìm được."

"Rồi gặp phải cường địch?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.

Hạ Nhược Tuyết gật đầu: "Công pháp của đám người kia có chút tương tự với Băng Tuyết Kiếm Sư, nhưng tu vi kém hơn rất nhiều."

"Cùng môn phái chăng?" Hai mắt Lý Thủy Đạo híp lại hỏi.

"Hẳn là vậy?"

"Vậy kết quả thế nào?" Lý Thủy Đạo chậm rãi dò hỏi.

Nhắc tới chuyện này, trong mắt Hạ Nhược Tuyết lập tức nổi lên một mảnh huyết hồng: "Bọn họ vốn không phải là đối thủ của ta, nhưng bọn họ lại dùng một loại băng tuyết kiếm trận rất kỳ quái tới bức lui ta. Ta không tìm được cách phá kiếm trận của bọn họ, chỉ có thể lựa chọn tạm thời lui lại."

Lý Thủy Đạo nhíu mày, lo lắng hỏi han: "Bọn họ không trông thấy mặt của nàng chứ?"

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: "Ta ẩn mình bên trong huyết vân, hẳn là bọn họ không thấy được diện mạo thật của ta."

Lý Thủy Đạo im lặng một lát, rồi dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tuyết Nhi, về sau đừng đến Thúy Bình sơn Băng Sương động nữa. Dù đi Thương Châu, nàng cũng phải đi đường vòng!"

"Thiếp thân đã biết." Hạ Nhược Tuyết ủy khuất nói.

Lý Thủy Đạo gật đầu, sau đó cầm tấm bản đồ Thúy Bình Sơn từ trên bàn đọc sách lên, nói: "Nàng đánh dấu vị trí cụ thể của Băng Sương động lên trên này cho ta đi."

Hạ Nhược Tuyết nhận lấy bản đồ, thoáng suy tư một lát, sau đó nhanh chóng cầm bút sắt lên, cúi người xuống, phần ngực kề sát với mặt bàn, trực tiếp dùng bút pháp tinh tế phác hoạ lại hình dáng của sơn mạch, cuối cùng mới đánh dấu cửa vào một hang động, khiến Lý Thủy Đạo vừa xem là có thể hiểu ngay.

Lý Thủy Đạo tiếp nhận bản đồ, cầm lên từ từ xem xét, sau đó mới nghiêm túc nói: "Cởi áo khoác ra."

Hạ Nhược Tuyết có chút do dự, nhưng cũng thành thành thật thật cởi áo khoác ngoài ra. Lúc này, bên trên phần da thịt trắng như tuyết của nàng có rất nhiều vết thương do kiếm chém.

Lưỡi kiếm cắt qua da thịt, còn để lại những mảnh vụn băng tinh bên trên.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Thủy Đạo nhìn thấy loại thương tích như vậy, lúc trước ở bên trong bí phủ của Tiết gia, trên người lão tộc trưởng của gia tộc kia cũng có loại kiếm thương này.

Hàn khí gây trở ngại khiến miệng vết thương khó có thể phục hồi như cũ.

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương trên người Hạ Nhược Tuyết, thân thiết hỏi han: "Có đau không?"

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: "Một chút cũng không đau, chàng đừng lo lắng."

Lý Thủy Đạo nhíu mày: "Là không đau hay là không có cảm giác?"

"Là… Là không có cảm giác." Hạ Nhược Tuyết tự hỏi một lát mới nói.

Bình Luận (0)
Comment