Nghe vậy, sắc mặt Lý Thủy Đạo càng thêm ngưng trọng. Hắn hít sâu một hơi, hỏi: "Nàng có thể làm tan chảy đống băng tinh này hay không?"
Hạ Nhược Tuyết cười khổ lắc đầu: "Ta vẫn một mực chạy đi, chưa kịp làm, nhưng pháp lực vốn không thể chạm đến nơi đó, ta cũng không biết nên làm thế nào để nó tan chảy đi, nhưng nó không gây đau đớn, có lẽ không quá đáng ngại đâu."
Lý Thủy Đạo lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chính vì không đau mới nói lên rằng nó lợi hại! Một kiếm này trực tiếp gây tổn thương tới đạo cơ [1], nếu xử lý chậm, e rằng nàng sẽ nguy cơ vẫn lạc."
[1] : có thể hiểu đạo cơ là căn cơ, nền móng của đạo.
Hạ Nhược Tuyết chau mày, khó xử nói: "Hàn khí ở miệng vết thương không hấp thu pháp lực của ta, ta không thể xua tan nó được."
Lý Thủy Đạo mỉm cười, hiện giờ hắn đã là nhị giai tu sĩ, pháp lực nắm giữ trong tay cũng càng thêm cao cấp. Lòng có nắm chắc, hắn lập tức đi đến bên cạnh Hạ Nhược Tuyết, chăm chú nhìn vào miệng vết thương. Chỉ thấy hai tay hắn kết ấn, bắt đầu thúc giục Thái Âm pháp lực của bản thân, rất nhanh, từ trong lòng bàn tay của Lý Thủy Đạo đã tản ra một luồng khí tức âm lãnh nồng đậm. Hắn từ từ rót luồng pháp lực ấy xuống miệng vết thương của Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh lẽo không ngừng lưu động trên miệng vết thương của mình, nhưng thứ này không quá rét lạnh, ngược lại còn khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
"Ừm..." Hạ Nhược Tuyết thở nhẹ lên tiếng.
Trên người nàng cũng có huyết quang nhàn nhạt lưu động, nó trực tiếp phối hợp chặt chẽ cùng pháp lực của Lý Thủy Đạ.
Thân hình trắng như tuyết của Hạ Nhược Tuyết lóe lên từng luồng sáng đỏ lóng lánh. Dưới sự dẫn dắt của Thái Âm pháp lực màu bạch kim, luồng sáng đỏ nọ cũng đi tới, bao phủ lên vết kiếm thương ở ngực...
Quá trình vô cùng thong thả...
Thái Âm pháp lực trực tiếp lộ ra đặc tính không lỗ hổng nào không chui vào của mình, nó nhanh chóng tiến tới, tiếp xúc với băng tinh kiếm khí.
Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ đứng ở nơi đó, hai tay nắm chặt lại, một mực đặt trước ngực mình giống như đang cầu nguyện, trong khi thân thể của nàng được một mảnh quang mang nhu hòa bao quanh...
Bàn tay Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, Thái Âm pháp lực cùng với Huyết Ma pháp lực dung hòa vào làm một, hình thành nên một màn năng lượng thần bí.
Dưới tác dụng của màn năng lượng ấy, băng sương kiếm khí trên miệng vết thương của Hạ Nhược Tuyết bắt đầu bị hòa tan dần dần, giống như băng tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời ấm áp.
Cùng lúc này, Hạ Nhược Tuyết lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng nhu hòa thẩm thấu vào miệng vết thương, ấm áp mà thoải mái.
Theo quá trình di động của bàn tay Lý Thủy Đạo, băng sương kiếm khí trên miệng vết thương dần dần tróc ra, hóa thành một từng luồng khí băng tinh tế.
Bụi băng bay múa giữa không trung giống như tinh linh đang khiêu vũ...
Mãi cho đến lúc bình minh...
Rốt cuộc Hạ Nhược Tuyết cũng cảm nhận được cơn đau truyền đến từ miệng vết thương, cơn đau khiến cho nàng không nhịn được, lập tức bật ra một tiếng hừ nhẹ. Nàng cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn ấy, hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Lý Thủy Đạo lập tức cảm nhận được Hạ Nhược Tuyết không khoẻ, hắn mau chóng vươn tay, nhẹ nhàng ấn vào trên miệng vết thương, muốn giảm bớt đau đớn cho nàng.
"Cảm nhận được đau đớn mới có thể trị liệu được." Lý Thủy Đạo khẽ thở phào một hơi nói.
"Đa tạ phu quân." Trong mắt Hạ Nhược Tuyết lộ ra một tia cảm kích.
"Nhưng mà..." Hạ Nhược Tuyết muốn nói lại thôi, tuy kiếm khí đã bị bóc tách ra ngoài, băng tinh trong miệng vết thương cũng tiêu tán, nàng cũng cảm nhận được đau đớn, nhưng tình trạng không hề chuyển biến tốt lên, ngược lại nàng còn cảm thấy bản thân cực kỳ không khoẻ, thậm chí còn có một loại suy yếu không thể nói rõ ra.
Dường như Lý Thủy Đạo cũng biết được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn lập tức mở miệng giải thích: "Đúng là băng tinh kiếm khí đã bị hút ra, bên trong chỉ còn lại một tia kiếm ý dũng mãnh. Muốn hoàn toàn khôi phục, nàng cần tĩnh dưỡng đầy đủ, để cho kiếm ý tự tiêu tán đi."
"Tĩnh dưỡng..." Hạ Nhược Tuyết có chút ngập ngừng, bắt đầu suy ngẫm về hai chữ này. Tĩnh dưỡng có nghĩa là không thể ra ngoài giết người, không thể săn giết huyết thực, thậm chí còn không thể tu luyện được.
Nàng có chút không cam lòng hỏi: "Nhưng nhiệm vụ sát thủ kia biết làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ viết thư cho Cúc Mục Cẩm, tạm dừng nhiệm vụ sát thủ, thân thể của nàng cần được tĩnh dưỡng. Sau khi khôi phục xong, nàng mới có thể tu luyện được." Lý Thủy Đạo nói lời thấm thía khuyên nhủ.
Hạ Nhược Tuyết yên lặng gật đầu, dù có chút không cam lòng, nhưng nàng biết đây đúng là chuyện bất khả kháng.
"Lát nữa, chúng ta qua chỗ Chu Hồng Linh, dù sao nàng cũng cần được tĩnh dưỡng, không bằng đi qua bên đó chơi cùng hài tử nhiều một chút." Lý Thủy Đạo dịu dàng nói.
Hạ Nhược Tuyết khẽ sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười ấm áp.
Lúc bình minh, Hạ Nhược Tuyết cùng với Lý Thủy Đạo đi đến nơi ở của Chu Hồng Linh. Chu Hồng Linh đang ôm nam hài nằm trong tã lót, dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn vào bọn họ.
Hạ Nhược Tuyết đến gần Chu Hồng Linh, ân cần hỏi thăm muội muội.
Tuy trên mặt Chu Hồng Linh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút ý cười, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ sợ hãi ẩn sâu trong đáy mắt.
Hạ Nhược Tuyết ôm lấy hài tử nọ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trong mắt ánh lên tình thương ấm áp của người mẹ, niềm vui sướng lan tràn giữa tâm can.
Mãi cho đến lúc này, Chu Hồng Linh mới thoát khỏi nỗi lo lắng, cảm thấy yên tâm hơn, bắt đầu nói nói cười cười cùng Hạ Nhược Tuyết.
"Nó tên là gì?"
"Lý Nhất Khánh."
"Thật là đáng yêu."
...
Các nàng cùng ngồi xuống, quay chung quanh hài tử, triển khai cuộc trò chuyện đầy ấm áp của mình. Tiếng cười quanh quẩn trong sân, tràn ngập tình cảm ấm áp và vui sướng của một gia đình.
Lý Thủy Đạo lặng lẽ nhìn cảnh này, khóe môi khẽ mỉm cười.
Đúng là vận khí của hắn không tồi...
Lại nói, Hạ Nhược Tuyết khuyết thiếu kiến thức về Tu Tiên giới nên không hề biết rằng, kiếm ý không thể thoát ly khỏi sự tồn tại của kiếm khí, một khi thoát ly sẽ tựa như cây không rễ, nước không nguồn, rất nhanh sẽ bị tiêu tán.