Vừa nãy, Lý Thủy Đạo không hề hút hết kiếm khí trên người Hạ Nhược Tuyết ra, vẫn còn lưu lại một chút...
Một chút kiếm khí này không hề gây tổn hại tới cơ thể của Hạ Nhược Tuyết, nhưng kiếm ý phụ thuộc vào kiếm khí lại có thể hạn chế nàng, khiến cho nàng không thể tu luyện trong một khoảng thời gian khá dài.
Chỉ cần Hạ Nhược Tuyết không thể tu luyện, nàng sẽ không nghĩ đến chuyện đi săn giết huyết thực, chỉ cần không giết chóc, sẽ không có nguy cơ bị bại lộ...
Ít nhất là nửa năm...
Chờ đầu ngọn gió qua đi lại nói sau.
Lại nói, nghi thức tấn chức Chiêu Nghi kéo dài đến ba năm, căn bản không cần phải sốt ruột. Trong khoảng thời gian này, hãy để cho Hạ Nhược Tuyết tới bên cạnh chơi đùa cùng hài tử, làm tiêu tán một chút lệ khí trên người nàng. Đối với nàng, chuyện này có lợi nhiều hơn là hại, thậm chí vì một chút tình cảm dịu dàng này, nàng còn có thể đi được xa hơn.
Lý Thủy Đạo cũng có thể lợi dụng khoảng thời gian này để quay lại Ngũ Độc môn, tham gia một lần thí luyện dành cho tu sĩ Thông Linh cảnh hậu kỳ, hung hăng kiếm một mớ điểm công huân. Sau đó lại lợi dụng chút "Điểm công huân" này để luyện thành "Thái Âm Chỉ", một khi hoàn thành mục tiêu, rất có khả năng bản thân hắn cũng có thể đạt đến thực lực của cao thủ Thiên Bảng ở bên trong Dung Linh cảnh.
Có liên quan đến thực lực, hắn nhất định phải tham gia thí luyện vạn độc thâm uyên!
Phải biết rằng, một người có bản lĩnh, lại tỏ ra mình vô năng, hay một người mạnh mẽ, lại tỏ ra mình yếu nhược… Tất có mục đích đằng sau!
Hiện giờ Lý Thủy Đạo đang ở bên trong Thiên Trì bảo, toàn bộ những cư dân của bảo từ trên xuống dưới đều cho hắn mượn linh thạch cả rồi, bởi vậy ai nấy đều sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Nếu chỉ vì an toàn, Lý Thủy Đạo hoàn toàn không cần phải che giấu tu vi, ngược lại, một khi hắn bại lộ tu vi, còn có thể làm cho trình độ coi trọng của gia tộc đối với mình càng tiến thêm một bước.
Nhưng làm như vậy lại có hai điểm bất lợi.
Điểm bất lợi đầu tiên chính là Lý Thủy Hồng chưa thăng cấp lên nhị giai, hắn lại thăng cấp trước người ta một bước, trực tiếp bước lên ngôi vị đệ nhất nhân trong lớp tộc nhân đời chữ Thủy, mặt mũi Lý Thủy Hồng biết để vào đâu?
Lão vương bát Lý Thiên Tuyệt sẽ nhìn hắn với ánh mắt như thế nào?
Điểm bất lợi thứ hai chính là không thể dùng tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ tới tham gia thí luyện vạn độc thâm uyên.
Bản thân tu luyện nhanh như vậy, nếu không nhân cơ hội này tới kiếm chác một khoản đặc biệt lớn ở vạn độc thâm uyên, chẳng phải đã quá thiệt thòi rồi sao?
Tại tông môn của Ngũ Độc môn, Độc Long lĩnh, Hắc sơn.
Núi cao lấp ló trong mây, sương mù lượn vòng quanh quẩn.
Khe núi có vực, gọi là Vạn Độc Thâm Uyên, vực sâu vạn trượng, tụ tập lượng lớn độc trùng độc yêu.
Độc Long lĩnh cực kỳ rộng lớn, trong khu vực này có một nơi được gọi là Lục Chỉ sơn, dưới chân Lục Chỉ sơn có một tòa động phủ lợp ngói xanh.
Đây chính là động phủ của Hải Xà đạo nhân Lý Thiên Vũ.
Bên cạnh động phủ có một hồ nước, mặt hồ yên tĩnh, phong cảnh hợp lòng người. Gió nhẹ thổi qua, làm mặt hồ nổi lên từng gợn sóng...
Bên cạnh hồ nước có một cái bàn đá...
Bên cạnh bàn đá có hai người đang ngồi đối diện nhau.
Một người tuổi trẻ tuấn dật ước chừng mới hai mươi, người còn lại thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, khí thế trầm ổn, để chòm râu rất đẹp.
"Ha ha ha ha... Bảo chủ Thiên Trì bảo lại có thời gian rảnh đến chỗ của ta thế này sao?" Lý Thiên Vũ vuốt chòm râu dài cười to hỏi.
"Ai..." Lý Thủy Đạo thở dài một hơi nói: "Không dối gạt gì Thiên Vũ thế bá, từ ba tháng trước, dù đã phục dụng Ngọc Hành đan, pháp lực của ta cũng không có một chút tiến triển nào. Chẳng lẽ đây chính là bình cảnh của Thông Linh cảnh hậu kỳ?"
Lý Thiên Vũ nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên trịnh trọng. Lão gật đầu nói: "Đúng vậy, ngay cả khi đã phục dụng Ngọc Hành đan cũng không thể tăng trưởng pháp lực, hẳn là tới bình cảnh rồi. Nhưng ngươi tuổi còn trẻ mà đã chạm đến bình cảnh thăng cấp nhị giai, đúng là chuyện làm cho người ta hâm mộ."
Lý Thủy Đạo xấu hổ cười nói: "Toàn bộ đều do gia tộc ưu ái, đổ dồn lượng lớn tài nguyên vào ta."
Lý Thiên Vũ cũng là truyền nhân quang diệu, đương nhiên lão biết gia tộc sẽ nghiêng hẳn tài nguyên về phía những đệ tử có hi vọng. Ngay cả lão ở thời điểm hiện tại, hàng năm cũng hưởng năm nghìn linh thạch bổng lộc từ phía gia tộc.
Năm nghìn linh thạch kia chỉ cung cấp cho một mình lão, đi mua đan dược gia tăng tu vi. Dù vậy, Lý Thiên Vũ cũng cảm thấy con số này quá ít ỏi, như trứng chọi đá, gần như cũng có lúc không đủ chi dùng.
Bởi vậy, tu vi càng cao, lượng tài nguyên tiêu hao càng lớn... Đến độ cao như lão, chẳng những cần có sự ủng hộ từ gia tộc, mà còn phải tự mình "Biết cách làm giàu".
Hiện giờ, tuy Lý Thủy Đạo đã vượt qua bậc cửa nhị giai, nhưng vẫn chưa chân chính mở ra con đường tu luyện. Hắn chưa phục dụng một viên đan dược Dung Linh Cảnh nào. Nghe nói mỗi viên đan dược như vậy được bán với giá sáu mươi, bảy mươi khối linh thạch, nếu là linh dược liên quan đến trùng quan, giá cả lại càng thêm sang quý...
Nếu hắn vẫn giữ nguyên nhịp độ tu luyện như ở Thông Linh cảnh, nghĩa là mỗi ngày sẽ dùng một viên đan dược, thì một tháng sẽ tốn ít nhất là hai ngàn linh thạch, một năm chính là hai vạn bốn...
Đó là con số quá mức kinh người.
Bởi vậy quá trình tu luyện của hầu hết những tu sĩ Dung Linh cảnh đều thuần túy là dựa vào chính mình. Tĩnh tọa tu luyện mới là trạng thái bình thường.
Ngay cả Kim Diện Lang Quân lúc trước, e rằng tới nửa tháng, gã mới có được một viên đan dược để phục dụng.
"Không dối gạt gì Thiên Vũ thế bá, đúng là bởi vì tu vi đã tới bình cảnh, nên ta quyết định tới đây tham gia thí luyện Vạn Độc Thâm Uyên. Ta hi vọng mình sẽ nhận được kinh nghiệm từ trong chém giết, vừa tìm kiếm cơ hội đột phá, đồng thời cũng có thể kiếm lấy một chút điểm công huân. Hơn nữa, ta còn nghe nói ở bên trong Vạn Độc Thâm Uyên có giấu rất nhiều bảo vật, thậm chí trong số bảo vật này còn có cực phẩm đan dược Âm Dương Hóa Linh Đan." Lý Thủy Đạo mỉm cười giải thích.