Lý Thiên Vũ nhíu mày, suy tư một lát mới nói: "Thiên kim chi tử không ngồi gần mái hiên nhà [1]! Ngươi đã là bảo chủ, coi như ngồi yên cũng có được thế lực một phương rồi. Thân phận tôn quý như vậy, cần gì phải mạo hiểm đi tham gia loại thí luyện của đám quê mùa kia?"
[1] : nguyên văn là 坐不垂堂 – tọa bất thùy đường, không ngồi gần mái hiên nhà vì có khả năng sẽ bị ngói trên mái hiên rơi xuống, làm bản thân bị thương, cũng có thể hiểu là không đến nơi nguy hiểm.
"Thiên Vũ thế bá cứ nói đùa, ta chỉ là một tiểu đệ tử của gia tộc, đâu phải là thiên kim chi tử gì? Ta nghe nói những đệ tử thuộc dòng chính của đại gia tộc đều tới tham gia thí luyện Vạn Độc Thâm Uyên, thiết nghĩ thân phận của bọn họ mới là tôn quý chân chính." Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng uống một ngụm trà, mới bình tĩnh nói.
"Hừ! Trong tay đám đệ tử đại gia tộc, nhất là dòng chính đều có con bài chưa lật có thể cam đoan bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng về tánh mạng. Còn ngươi, ngươi dựa vào cái gì?" Lý Thiên Vũ thổi râu trừng mắt nói.
Dựa vào lão tử cũng có tu vi nhị giai giống như ngươi!
Lý Thủy Đạo suy tư một lát mới nói: "Cái này... Ta mang theo khá nhiều tấm nhị giai phù lục, đó là con bài chưa lật của ta."
"Mấy tấm phù lục cũng có thể xem như con bài chưa lật? Ngươi có biết năm đó đệ nhất Địa Bảng Lam Hoa Ảnh đã mang theo cái gì đi Độc Uyên không?" Lý Thiên Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nghe nói nữ nhân kia cầm theo một viên Ích Độc Châu đi Độc uyên. Người khác ở bên trong Độc Uyên, hai chân dè dặt, bước bước kinh tâm, vậy mà nữ nhân kia có thể bơi lội trong ao độc dịch. Mà chưa hết, trên người nữ nhân kia còn có ngọc phù hộ thân, lỡ như gặp phải nguy hiểm không lường trước được, chỉ cần nàng trực tiếp bóp nát ngọc phù là ngay lập tức có thể hình thành một tấm lá chắn cường đại, sau đó chờ cao thủ Thiên Bảng của tông môn, thông qua Truyền Tống Trận trải rộng khắp Vạn Độc Thâm Uyên, nhanh chóng đuổi đến nơi giải cứu. Bọn họ bước vào Vạn Độc Thâm Uyên tựa như đi đạp thanh du lịch, còn ngươi đi Vạn Độc Thâm Uyên, chính là lấy mạng nhỏ của mình ra thành tựu cho uy danh Địa Bảng của bọn họ. Cái này có thể giống nhau sao?"
"Một khi bước vào Vạn Độc Thâm Uyên, ngươi không những phải đối mặt với trùng độc có ở khắp nơi, còn phải đối mặt với chuyện đồng môn tương tàn. Ngươi phải biết rằng, tông môn vốn khích lệ tu sĩ chém giết lẫn nhau bên trong thí luyện. Bởi vậy mà rất nhiều tu sĩ đều đưa hết mọi oán khí cùng với tranh chấp ngày thường vào giải quyết bên trong thí luyện. Ở nơi này, ngoại trừ bản thân, không thể tín nhiệm bất cứ kẻ nào."
"Mỗi một lần có bảo vật hiện thế, bên trong Vạn Độc Thâm Uyên đều phát sinh một hồi gió tanh mưa máu. Vì một tia cơ duyên và chút tài phú kia, nhóm tu sĩ ở trong này tuyệt đối sẽ dùng tới thủ đoạn tàn độc nhất, sẽ trả giá hết thảy để giành được nó. Cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung, sinh mệnh như rơm rác, vốn là điều bình thường."
"Ở bên trong Vạn Độc Thâm Uyên, nhất là những đệ tử có xuất thân từ tiểu gia tộc đều sợ bị người khác đâm một dao sau lưng, căn bản không có khả năng đoàn kết lại, nhưng hết lần này tới lần khác những đệ tử của đại gia tộc kia lại có thể đoàn kết cùng một chỗ, bởi vì bọn họ đều có ngọc phù hộ thân, bọn họ đều không sợ chết, tự nhiên cũng sẽ không chém giết lẫn nhau."
"Thậm chí vì tìm kiếm lạc thú, những đệ tử của đại gia tộc kia sẽ đi xung quanh bao vây, săn giết đồng môn, lấy chuyện giết chóc đồng môn làm niềm vui cho mình, còn dùng số lượng đầu người để quyết định thứ hạng trên Địa Bảng!
"Bảo vật chân chính trong Vạn Độc Thâm Uyên nào đến phiên những tiểu tu sĩ các ngươi đạt được? Chúng sớm đã bị vét sạch cả rồi. Đây đều là sự thật! Đúng vậy, đúng là trong Vạn Độc Thâm Uyên có tồn tại ‘Âm Dương Hóa Linh Đan’, vấn đề là đan dược kia là loại bảo vật được thiên sinh địa dưỡng mà thành sao? Rõ ràng đó là thứ những đại gia tộc kia giấu vào rồi! Mà mục đích của bọn họ là gì? Chính là sợ các ngươi không tới tham gia thí luyện, không chịu đi tìm chết đó!"
"Theo những gì lão phu chứng kiến, chỉ có đại chiến suất bài là còn có chút công bằng, còn thí luyện Vạn Độc Thâm Uyên kia, thuần túy là trò cuồng hoan của bốn đại gia tộc. Ngươi có tiền đồ như thế, không cần thiết phải đâm đầu vào tử lộ này." Lý Thiên Vũ nghiêm túc khuyên bảo.
"Đa tạ Thiên Vũ thế bá, ta biết nên làm như thế nào." Lý Thủy Đạo cũng nghiêm túc nói.
Nếu tu vi của Lý Thủy Đạo chỉ là Thông Linh cảnh hậu kỳ, sau khi nghe xong những lời này, khẳng định là với tính cách cẩn thận của mình, hắn sẽ không tham gia.
Nhưng mà hiện tại...
Hắn biết bay.
Nếu thật sự không được thì dứt khoát phi hành lui lại.
Bắt nạt một đám ngu xuẩn chưa thăng cấp, còn nguy hiểm cái lông gì?
Lại nói, chỉ cần hắn xuất đao đủ nhanh, thì ở trước mặt hắn, đối phương có cơ hội xuất ra "Ngọc phù hộ thân" chắc?
Thấy Lý Thủy Đạo có chút tiếp thu lời nói của mình, lúc này Lý Thiên Vũ mới thả lỏng một hơi. Tiến độ tu luyện của hài tử Lý Thủy Đạo này rất nhanh, lại cộng thêm khoản tài nguyên gia tộc đầu tư vào hắn là rất lớn, tới hiện giờ, hắn đã trở thành truyền nhân quang diệu của gia tộc.
Một truyền nhân như vậy, nếu thực sự chết non, sẽ khiến gia tộc tổn thất quá lớn.
Trên thực tế, thí luyện "Vạn Độc Thâm Uyên" chỉ thích hợp cho những tộc nhân không có hi vọng thăng cấp kia. Những người như vậy, khi tới tham gia thí luyện, có lẽ sẽ tìm được cơ hội để một bước lên trời. Nếu không tham gia, bọn họ chỉ có thể mãi mãi sống trong tầm thường vô vị, hối tiếc cả đời, đợi đến sau này khi thọ nguyên hao hết, trong lòng có hối tiếc cũng không kịp, còn không bằng năm đó dứt khoát liều mạng tới tham gia thí luyện, có lẽ sẽ nắm được một cơ hội tiến lên, quan sát phong cảnh tiên đồ.
"Thiên Vũ thế bá nói rất đúng, chất nhi xin thụ giáo." Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.
"Uống chén trà này đi rồi về sớm thôi." Lý Thiên Vũ tự mình rót cho Lý Thủy Đạo một chén trà.
"Đa tạ thế bá."