"Được rồi, ngươi có thể đi vào. Ba ngày sau, thí luyện mới chính thức mở ra. Trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ ở lại trong khe sâu, phòng vẫn còn nhiều. Sau khi ngươi đi vào, chỉ cần đưa tấm Công Huân bài ra, sẽ có người dẫn ngươi tới phòng nghỉ ngơi." Đệ tử Lễ đường mỉm cười nói.
Sau khi Lý Thủy Đạo hoàn thành việc đăng ký, hắn bước vào bên trong. Rất nhanh, hắn đã trông thấy một gã đệ tử áo trắng của Lễ đường đang đứng nơi này.
Lý Thủy Đạo chủ động lấy Công Huân bài của mình ra, đưa cho đối phương bằng cả hai tay để bày tỏ lòng cung kính.
Sau khi đệ tử Lễ đường kia xem tên của hắn xong, gã lập tức đưa hắn đến chỗ ở tạm thời.
Dù sao ba ngày nữa thí luyện Vạn Độc Thâm Uyên mới chính thức mở ra, trong khoảng thời gian này, những tu sĩ Ngũ Độc môn biết tin, đang phân tán khắp nơi bên trong Hắc sơn đều sẽ tụ tập đến đây, mà những tu sĩ tới trước đều cần chỗ tạm thời để ở lại.
Men theo con đường dành cho người đi bộ, chạy dọc hai bên vách núi đá đen bên trong trại, đều là nhà treo và nhà sàn. Những gian nhà này được sắp xếp khá là san sát, liền kề với nhau, lại được xây dựng dọc theo vách núi, cửa sổ mở thẳng ra đường, đường đi nhỏ hẹp.
Bước trên con đường này, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể trông thấy những khung cửa sổ cùng với bậc thang ngoài trời dựng thẳng.
Lý Thủy Đạo đưa mắt nhìn trên dưới xung quanh một vòng, chỉ thấy trên vách tường có vẽ rất nhiều bức bích hoạ, lại bởi vì trải qua thời gian lâu dài, gần như mọi sắc thái đều đã điêu tàn hết thảy, chỉ còn dấu vết.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên cao hơn...
Xuyên thấu qua khung cửa sổ của những gian nhà sàn này, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng dáng yểu điệu, thậm chí có vài phòng còn xuất hiện tình huống nam nữ cùng ở, làm người ta cực kỳ hâm mộ.
"Tế đệ, mang giúp ta một thùng nước ấm đến đây." Trên lầu truyền đến thanh âm của một nữ tử.
Khóe miệng Lý Thủy Đạo thoáng run rẩy một hồi.
Nữ nhân này thật biết hưởng thụ.
Đệ tử Lễ đường nọ dẫn Lý Thủy Đạo đi đến phía trước một cánh cửa gỗ, đẩy cửa ra, bên trong tối đen, có bốn nam nhân đang ngồi khoanh chân ở nơi này. Không gian khá là nhỏ hẹp, đừng nói là kê một chiếc giường, ngay cả một chỗ để ngồi xổm cũng không đủ.
Hơn nữa, một đám nam nhân ngồi xổm cùng nhau trong một căn phòng, rất dễ ngồi xổm ra tình cảm.
Lại nói, từ tiết kiệm lên xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ về tiết kiệm lại khó, bởi vậy Lý Thủy Đạo – một người đã quen với cuộc sống khá là ưu việt của bảo chủ, thực sự có chút không quen với điều kiện ở nơi này.
"Đây là chỗ ở tạm thời của ngươi. Hãy tạm thời ở lại chỗ này đi." Đệ tử áo trắng của Lễ đường nói.
"Cái kia... Nơi này đã đầy người rồi." Lý Thủy Đạo cau mày nói.
"Một gian phòng để củi ở được năm người, chỉ còn vị trí này thôi." Đệ tử Lễ đường mở miệng giải thích.
"Cái kia... Không biết ta có thể đổi một phòng khác hay không?" Lý Thủy Đạo kiên trì hỏi đệ tử áo trắng của Lễ đường bên cạnh.
"Đương nhiên là không, chỉ có người của tứ đại gia tộc mới được ở lại trong phòng hảo hạng." Đệ tử Lễ đường lắc đầu nói.
Lý Thủy Đạo vội vàng tiến lên, có ý đồ tạo mối quan hệ, nói: "Ta có quen biết với Lam Hoa Ảnh người của gia tộc các ngươi, giữa hai người chúng ta có chút giao tình."
Đệ tử Lễ đường kia nghe vậy chỉ cười lạnh nói: "Ta họ Đinh, ngươi quen biết Lam Hoa Ảnh thì liên quan gì tới ta?"
"Ngươi hãy giúp ta dàn xếp một chút, ta muốn ở phòng hảo hạng, nếu được, ta tuyệt không keo kiệt đâu." Lý Thủy Đạo vội vàng lấy linh thạch từ trên người ra.
"Cút!" Tu sĩ Lễ đường lớn tiếng quát lớn, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại một mình Lý Thủy Đạo còn đang sững sờ đứng đó.
Lý Thủy Đạo: Mẹ nó chứ, thứ ta lấy ra là linh thạch, không phải tiền ngọc đâu, tên ngu xuẩn này.
"Ha ha ha ha..." Một đám hán tử đang khoanh chân tĩnh tọa bên trong phòng tối, lập tức há miệng cười vang.
Chuyện không như ý muốn nhưng Lý Thủy Đạo cũng không buồn bực, chưa đợi nhóm người này cười xong, hắn đã chậm chạp bước vào gian nhà gỗ, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn khắp trên dưới xung quanh, cuối cùng hắn cũng tìm được một vị trí khá rộng rãi, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nói cho cùng, chỉ còn ba ngày nữa là Thâm Uyên thí luyện mở ra, nếu không được ở một mình trong phòng hảo hạng, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận ở lại nơi này mà thôi.
Nhưng khi Lý Thủy Đạo vừa định ngồi xuống, lại có một bãi nước miếng phun vào đúng chỗ mà hắn mới chọn xong. Lý Thủy Đạo quay đầu nhìn lại. Người nhổ nước miếng nọ là một gã hán tử để mình trần, mày rậm mắt to, có chòm râu bờm xờm che kín mặt.
Trong mắt gã lộ vẻ khinh thường và trào phúng rất rõ ràng, khóe môi nhếch lên nở ra một nụ cười lạnh. Ba người khác trong phòng đều ôm ngực, lộ ra vẻ hào hứng xem kịch vui.
Lý Thủy Đạo chau mày, hỏi: "Đạo hữu có ý gì?"
"Hừ!" Hán tử kia cười lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên, ý trào phúng càng sâu: "Hóa ra tên tiểu bạch kiểm [1] ngươi lại ghét bỏ chúng ta, còn muốn ở phòng hảo hạng, ta cho ngươi ngồi trên nước miếng của lão tử."
[1] : tiểu bạch kiểm có thể hiểu là một cậu trai trẻ trung, tuấn tú.
Nói xong, gã lại không kiêng nể gì trực tiếp nhổ thêm một ngụm về phía Lý Thủy Đạo.
Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia hàn quang, hắn không nhịn thêm nữa, lập tức xuất thủ, dứt khoát nâng tay đánh ra một chưởng.
"Băng Thiềm Thuẫn!"
Chỉ thấy một tấm băng thuẫn đột nhiên xuất hiện trong hư không ngay trước mặt hắn, ngăn chặn ngụm nước miếng ghê tởm kia.
Một chiêu này có thể ngưng tụ lá chắn từ giữa hư không, tuyệt không thể khinh thường. Mấy người ở trong này đều có chút kiến thức, vừa thấy chiêu thức nọ là lập tức cho rằng đối phương có được sư thừa bất phàm.
Ngay lúc suy nghĩ này lóe lên, sắc mặt cả đám trở nên ngưng trọng, bầu không khí cười cợt xung quanh cũng trở nên khẩn trương hơn hẳn.
Vẻ mặt hán tử kia chuyển thành kinh ngạc không thôi, con mắt gã trừng lớn đến trợn tròn, cái miệng há to, giống như không thể tin vào hết thảy những chuyện vừa phát sinh trước mắt.
Chỉ thấy Lý Thủy Đạo cầm băng thuẫn trong tay, khóe miệng khẽ cong lên nở ra một nụ cười gằn độc ác.
Bốp!