Băng thuẫn hung hăng nện xuống đầu hán tử kia. Hán tử kia không dám trốn, ăn trọn một kích này.
Không ngờ đầu gã còn cứng như vậy...
Lý Thủy Đạo có chút bất ngờ, nhưng không chút nao núng, hắn lại cầm băng thuẫn trong tay, tiếp tục nện xuống.
Bang bang bang... Bị ăn bốn - năm cái đập, ấy vậy mà đối phương vẫn chẳng hề hấn gì.
"Cáp Mô Công?" Lý Thủy Đạo có chút ngoài ý muốn hỏi.
Người nọ nở nụ cười lấy lòng, muốn bao nhiêu khó xử liền có bấy nhiêu khó xử.
Lý Thủy Đạo thu tay lại, lạnh lùng nhìn gã.
Phải biết rằng, với tu vi của Lý Thủy Đạo hiện giờ, muốn phá Cáp Mô Công trên người gã cũng không khó, nhưng cần phải lấy Song Ngư Du Long Kiếm ra, hơn nữa, một khi phá công, cũng tương đương với giết người rồi.
Lựa chọn này có chút không lỗ mãng, không phù hợp với tính cách của hắn.
Thấy Lý Thủy Đạo không tiếp tục đánh mình nữa, nam tử kia khẽ cười cười cười một cái rồi trực tiếp ngồi xuống vị trí vừa bị mình nhổ nước miếng kia. Hóa ra người này lại rời khỏi vị trí của mình, nhường cho Lý Thủy Đạo ngồi xuống.
Coi như nương theo bậc thang này mà leo xuống...
Đúng là Lý Thủy Đạo cũng không muốn truy cứu đến cùng, hắn trực tiếp hòa tan băng thuẫn đi, khóe môi khẽ mỉm cười, ôm quyền hướng tới mọi người xung quanh, nói: "Bỉ nhân Lý Thủy Đạo, ra mắt các vị đạo hữu."
(Bỉ nhân có thể hiểu là kẻ hèn này… một cách xưng hô đầy khiêm tốn)
Tới tận lúc này, mấy vị nam tử xung quanh mới phục hồi lại tinh thần từ trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm vừa nãy, cả đám đều ôm quyền tự giới thiệu bản thân.
"Hoá ra là Lý đạo hữu, đúng là... Hạnh ngộ hạnh ngộ."
"Nhìn thấy Lý đạo hữu, đối với chúng ta thật sự là tam sinh hữu hạnh."
(Tam sinh hữu hạnh là phúc phận cả ba đời)
Mọi người vui vẻ hàn huyên một đợt. Lý Thủy Đạo mới mỉm cười lên tiếng đề nghị: "Nếu mọi người đã gặp nhau ở trong này, đó là duyên phận, không bằng tất cả tự giới thiệu tục danh, để mọi người làm quen với nhau trước đã."
Một vị nam tử trung niên với khuôn mặt cương nghị, mày rậm mắt to, lập tức ôm quyền nói: "Tại hạ Trương Phong, có am hiểu một chút công phu về chỉ."
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ..."
Một vị nam tử trẻ tuổi khác thân hình gầy yếu, ánh mắt sắc bén, cũng mở miệng tự giới thiệu về mình: "Tại hạ Lâm Kiếm, am hiểu ám khí và độc thuật."
Một vị khác là nam tử trung niên cường tráng, dáng vẻ khôi ngô, trên mặt để một chòm râu rậm rịt cũng ôm quyền nói: "Lý Vân Phi, am hiểu thân pháp cùng chưởng pháp."
Vị nam tử cuối cùng chính là người bị Lý Thủy Đạo dùng băng thuẫn đánh vào đầu kia, vừa thấy mọi người nhìn về phía mình, gã có chút ngại ngùng cười nói: "Triệu Thiên Minh, đồ đệ của Thiết Thiềm Độc Vương, am hiểu Cáp Mô Công và kiếm thuật."
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ..."
Lý Vân Phi cười nói: "Năm người chúng ta coi như là có duyên, tới Vạn Độc Thâm Uyên rồi cũng có thể nhắc nhở lẫn nhau."
Trương Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta nguyện ý bái Lý Thủy Đạo làm đại ca, tới Vạn Độc Thâm Uyên rồi, hết thảy đều nghe đại ca chỉ huy."
Lâm Kiếm và Triệu Thiên Minh cũng bày tỏ thái độ, nguyện ý đi theo Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo chỉ cười mà không nói. Đám người này cho rằng bọn họ nhao nhao phụ họa với nhau như vậy thì hắn không biết mục đích của bọn họ là gì ư?
Nhưng lúc này vẫn chưa phải thời điểm lật mặt với nhau, càng không cần thiết phải lật mặt, hắn cố ý làm quen với nhóm người ngu xuẩn này, mục đích vốn không phải là lục đục với bọn họ. Chỉ nghe Lý Thủy Đạo mỉm cười nói: "Không dối gạt gì các vị đạo hữu, Lý mỗ đã ra ngoài tu hành một đoạn thời gian rất dài không trở lại Độc Long lĩnh, bởi vậy mới có chút xa lạ đối với vài chuyện gần đây của tông môn. Ta còn nhớ tu sĩ Lễ đường đều là họ Lam, sao người vừa rồi lại tự xưng là họ Đinh vậy?"
Đám người kia nghe xong câu này, đều đưa mắt nhìn nhau...
Lý Vân Phi suy tư một lát mới nói: "Hẳn là Lý đạo hữu không biết, từ hai năm trước tông môn đã xảy ra một hồi biến cố, khiến cho nội bộ phát sinh một vài thay đổi. Sau biến cố kia, gia chủ Lam gia đã quyết định mở cửa Lễ đường, cho phép tu sĩ Đinh gia, Tần gia và Ma gia cùng gia nhập. Đồng thời, Chấp Pháp đường cũng mời tu sĩ Lam gia gia nhập vào."
Trương Phong gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, hiện giờ quan hệ giữa tứ đại tu tiên thế gia trong tông môn lại càng thêm chặt chẽ, ủng hộ lẫn nhau. Vấn đề là bọn họ càng gắn bó không phân biệt bên nọ với bên kia như vậy, thì nhóm tiểu gia tộc chúng ta càng không có cơ hội trở mình."
Ánh mắt Lý Thủy Đạo chợt lóe, hắn tiếp tục hỏi sâu thêm: "Đến tột cùng là hai năm trước đã xảy ra loại biến cố gì?"
Mọi người lập tức im lặng...
Lý Vân Phi lộ vẻ khó xử nói: "Chúng ta đều xuất thân từ tiểu gia tộc, tu vi cũng không cao, địa vị xếp vào loại hạ du trong tông môn, sao có thể biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì được?”
"Đúng vậy, chúng ta thật sự không biết đã xảy ra biến cố gì, nhưng có thể xác định được, khoảng hai năm trước bên trong tông môn đã xảy ra một hồi sóng to gió lớn, suýt chút nữa thì tứ đại gia tộc đã khai chiến với nhau. Cũng vì thế mà rất nhiều tiểu gia tộc đã bị diệt môn..."
"Nhưng về sau này, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên tộc trưởng của Lam gia lại dẫn đầu tuyên bố mở cửa Lễ đường, cho phép tu sĩ của ba nhà Đinh, Tần, Ma gia nhập vào. Chấp Pháp đường cũng tuyên bố tu sĩ Lam gia có thể tiến tới nhậm chức, song phương vốn đang đấu tranh lại nhanh chóng từ bỏ, ngừng công kích lẫn nhau. Hiện giờ đã sớm không còn ai nhắc tới chuyện của hai năm trước nữa."
...
Lý Thủy Đạo lặng lẽ nghe mọi người nghị luận, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Hai năm trước, hắn quyết đoán đưa ra quyết định, trực tiếp rời khỏi tông môn. Lúc ấy, nội bộ tông môn phân tranh giống như một cơn lốc xoáy mãnh liệt, nếu không sớm bứt ra rời đi, chỉ sợ bộ thân thể nhỏ nhoi này của hắn đã sớm tan nát, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
May mà hiện giờ mọi chuyện đều đã gió êm sóng lặng...
"Ngoại trừ biến cố vào hai năm trước kia, trong hai năm này, tông môn còn xảy ra chuyện lớn nào không?" Lý Thủy Đạo cảm thấy vô cùng hứng thú, tiếp tục mở miệng hỏi.